Lúc nước Bắc Man đến Vân Thương vừa đúng tiết tháng ba cỏ mọc oanh bay.
Sứ thần cả đường đến đây nhìn thấy mây trời biển rộng, đất đai phù nhiêu, đất nước giàu có hưng thịnh, nơi nơi đều phồn hoa như gấm, quốc thái dân an, lòng thầm nói: Thảo nào đại quân nhớ mãi không quên với Vân Thương, nằm mơ cũng muốn sai người sói* đến nuốt chửng nói.
(*Nguyên văn 狼骑兵 [lang kỵ binh], một loại sinh vật nguy hiểm thuộc loài sói có hình dáng giống người)
Nghĩ đến đất nước mình, sau có núi tuyết trước có hoang mạc, một năm bốn mùa trời đông giá rét, đến hoa cũng không thấy một đóa, thật sự là quá thảm liệt.
Thế nhưng cũng vì thế mà tướng sĩ sống trong sự ôn hòa sông nước của Vân Thương khi đối mặt với kỵ binh sói của Bắc Man liền không thể đỡ nổi, trong vòng nửa tháng đã mất năm thành trì, nếu không phải quốc vương Vân Thương trong đêm cầm sinh, mười vạn kỵ sĩ sói của Bắc Man ước chừng giờ đã thu tóm cả thành Vân Thương rồi.
Đại quân cũng là người hành sự biến hóa khôn lường, không theo lẽ thường, lúc xuất binh còn nhìn chằm chằm xem Vân Thương là vật trong tay, trong quá trình đánh lại đổi chủ ý khác, không muốn nuốt nó nửa.
Vân Thương và Bắc Man cách nhau quá xa, ở giữa còn cách Côn Luân lạch trời, nếu nuốt chửng, thật sự quản lý quá bất tiện.
Hơn nữa nơi này đất đai màu mỡ, trời cao nước xa, đến đây cũng chỉ là hoàng đế bù nhìn. Đại quân lại là người đa nghi, sai ai đến quản lý hắn đều không yên tâm.
Thế là lúc Vân Thương quốc vương vội vã đến gửi thư cầu hòa, đại quân nghĩ ngợi một lúc liền đồng ý.
Từ khi Vân Thương thành thuộc địa của Bắc Man, năm năm cống nạp, hai quốc gia kí hiệp ước không xâm phạm, hơn nữa nước Vân Thương còn tặng một công chúa đến Bắc Man, nói là hòa thân.
Sứ thần lần này mang theo ba trăm kỵ binh sói đến Vân Thương, là vì đến đón vị công chúa hòa thân này.
Nước Vân Thương dùng nước để nuôi người, nghe nói nữ tử nước họ ai cũng hoa nhường nguyệt thẹn, ôn nhu như nước, không biết lần này công chúa gả cho bệ hạ, lại xinh đẹp đến mức nào.
Sứ thần âm thầm mong đợi.
Quốc vương Vân Thương có năm vị công chúa. Hai vị công chúa lớn nhất đã gả đi, còn lại ba vị công chúa. Một vị là Trường Bình công chúa là con gái của hoàng hậu, một vị là Văn Quân công chúa là con gái của quý phi, còn có một vị là Trường Lạc công chúa là con gái của một lương nhân có địa vị vô cùng thấp.
Ai đều không muốn đưa con gái của mình đến vùng đất nghìn dặm xa xôi đi chịu khổ cả. Hơn nữa nghe nói đại quân Bắc Man kia lưng hùm vai gấu giống hệt như La Sát, ăn thịt người, uống máu người, tính tình ngang ngược man di lại hung tàn ác sát.
Nói như thế, người được đưa đến đó không phải chịu chết sao!
Cuối cùng người được chọn đi hòa thân đương nhiên là tiểu công chúa Trường Lạc thân cô sức yếu, không nơi nương tựa.
Lúc thánh chỉ ban xuống, mẫu phi Huyên lương nhân của tiểu công chúa Trường Lạc khóc đến chết đi sống lại, suýt nữa muốn ôm con gái mình cùng nhau nhảy hồ chết đi cho rồi.
Cuối cùng bà được tiểu công chúa Trường Lạc khuyên nhủ.
Mẹ con hai người tuy không được sủng ái thường ngày ăn mặc cũng không giống với thân phận công chúa, nhưng hai người nương tựa nhau mà sống trong hậu cung, mẹ con tình thâm, Trường Lạc từ nhỏ liền rất hiểu chuyện, biết thánh chỉ sẽ không thay đổi, nếu ầm ĩ dữ dội e rằng sẽ khiến cho phụ hoàng không vui.
Đến lúc đó một mình mẫu thân ở trong cung không biết sẽ chịu bao nhiêu cực khổ.
Nàng lẳng lặng tiếp nhận thánh chỉ, lẳng lặng nhận ban thưởng sau đó lẳng lặng chuẩn bị xuất giá.
Ngày lành hôm ấy, Trường Lạc công chúa một thân thịnh trang đứng trước điện lạy ba lạy với phụ mẫu, nàng không nỡ để tì nữ bên người theo mình đến Bắc Man chịu khổ, nên một mình bước lên xe ngựa đến Bắc Man.
Huyên lương nhân khóc gọi ‘Ánh Ánh’, chỉ cảm thấy lần từ biệt này tựa như sinh ly tử biệt, Ánh Ánh gả đi không biết sẽ bị dày vò thế nào, bà khóc đến ngất trước cửa điện.
Sứ thần Bắc Man quay đầu nhìn, trong lòng cảm thán không thôi, nhìn xe ngựa lắc lư kia, thầm nghĩ vị tiểu công chúa này phỏng chừng cũng khóc thành người lệ rồi.
Ôi, cần gì chứ, thật ra đại quân nhà mình cũng không đáng sợ như thế.
Tuy tính tình của đại quân không tốt, hỉ nộ vô thường, bệnh đa nghi lại nặng, không vui liền giết người, danh tiếng bạo quân truyền khắp nơi...
Bỏ đi, thật sự rất đáng sợ.
Lúc xe ngựa ra khỏi cổng thành, trong xe ngựa yên tĩnh bỗng truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Đại nhân.”
Giọng nói này tựa như tiếng róc rách của suối rừng, trong trẻo như màu sắc của châu ngọc, so với giọng nói trời sinh thô bạo của cô nương ở Bắc Man không biết hay hơn bao nhiêu lần.
Sứ thần khoát tay, cả hàng dừng lại, lão xuống ngựa, từ từ khom người, cung kính hỏi: “Công chúa có dặn dò gì?”
Giọng nói dịu dàng truyền ra: “Làm phiền đại nhân, có thể hái giúp ta một nhánh hoa lăng tiêu không?”
Sứ thần ngây người, vô thức nhìn bên cạnh.
Bên dưới tường thành phủ đầy hoa tím, hai bên đường sương khói mờ mờ, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Khí hậu và đất đai của Bắc Man không phù hợp để cây cỏ sinh sống, cảnh đẹp như thế e rằng vị tiểu công chúa này từ nay về sau sẽ không nhìn thấy nữa.
Trong lòng sứ thần thầm thở dài, nói “Công chúa chờ chút”, sau đó lập tức đi hái vài nhánh lăng tiêu, vén một góc rèm đưa vào.
Chỉ nhìn thấy nửa góc váy lụa trắng.
Từ Vân Thương đến Bắc Man đi đường hơn hai tháng.
Người Bắc Man trời sinh cường tráng, đi đoạn đường như thế đối với họ mà nói chẳng xem là gì nhưng đối với tiểu công chúa lại hệt như dày vò, cả người gầy đi không ít.
Ngày đến Bắc Man, trời đổ tuyết.
Tiểu công chúa vén rèm, lén lút nhìn ra ngoài.
Bức tường thành dày nặng cao chọc trời, lạnh lẽo, nặng nề, xa cách.
Không có màu sắc cũng không có hoa.
Nàng chỉ nhìn vài cái liền không còn hứng thú, ngồi trong xe, thầm nhìn nhánh hoa lăng tiêu khô héo đến ngây người.
Xe ngựa đưa nàng vào cung, ban cho nàng một cung điện đặt theo tên nàng – Điện Trường Lạc.
Hai tháng tiếp xúc, sứ thần rất thương hại vị tiểu công chúa này, trước khi đến đó thầm tặng hai câu cho cô nàng: “Đại quân háo sát, không gần nữ sắc, mỹ nhân trong cung ai cũng lấy tự vệ làm nguyên tắc, vẫn mong công chúa sớm ngày thích ứng.”
Thích Ánh hành lễ cảm ơn.
Trong điện Trường Lạc chỉ còn mình nàng, cùng vài tì nữ cúi đầu im lặng.
Cung điện này trông rất lớn, không hề có chút sức sống nào, giống hệt với cả Bắc Man này vậy, lộ rõ vẻ lạnh lẽo xa cách. Nàng vừa đến đây, vẫn chưa thụ phong nên không dám đi loạn, đành cầm nhánh lăng tiêu đã khô héo ngồi đến đêm khuya.
Tì nữ Lạc Tiêu được sai đến hầu hạ công chúa hòa thân thấy dáng vẻ nàng kiều nhược như thế, trong lòng không nỡ đành đi đến nói: “Công chúa, đã khuya rồi đại quân hẳn sẽ không đến đây đâu. Công chúa đi xe đã mệt mỏi, để nô tì hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Thích Ánh thật sự mệt đến không chịu nổi, nàng nhìn sắc trăng bên ngoài, gật đầu đồng ý.
Không ngờ ngủ không được bao lâu, còn nửa tỉnh nửa mê, liền nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Lạc Tiêu ngoài điện: “Bái kiến đại quân.”
Thích Ánh ngồi dậy.
Nàng còn chưa kịp xuống giường khoác áo, liền nhìn thấy một thân ảnh cao to đã bước vào.
Nghe nói, đại quân Bắc Man vừa giống gấu giống trâu giống hổ lại giống sói, thân cao chín thước, mặt xanh nanh vàng, giận trợn tròn mắt...
Trong điện không thắp đèn, tối đen như mực, Thích Ánh không nhìn thấy gì, sắp bị dọa đến khóc. Nàng chỉ cảm thấy bóng người kia đi càng lúc càng nhanh, mang theo hàn khí sắc bén cùng áp lực bức người, hắn rất nhanh đi đến bên giường.
Nàng cúi đầu, cố gắng không để giọng mình run đến quá rõ ràng: “Thần thiếp...Bái kiến đại quân.”
Người đứng trên đầu giường hình như đang đánh giá nàng, nửa ngày không đáp.
Thích Ánh tim đập loạn nhịp, trong điện cực kì yên ắng.
Một lúc sau, nàng nghe thấy có tiếng cười thấp thấp.
Giọng cười đó có chút trầm khàn nhưng hoàn toàn không thô bạo như trong tưởng tượng. Lạc Tiêu run rẩy bước vào quỳ bái: “Đại quân có cần thắp đèn không ạ?”
Thích Ánh nghe thấy giọng người ấy càng rõ hơn: “Thắp.”
Trong điện rất nhanh liền sáng lên.
Ánh sáng từng tấc phủ lên mắt nàng, nàng nhìn thấy một đôi giày đen dài, góc áo đen thêu chỉ vàng hơi lay lay, hình như là hoa văn rồng thêu trên đó.
Một ngón tay lạnh lẽo đưa đến, nâng cằm nàng lên.
Thích Ánh bị buộc phải ngẩng đầu.
Nàng nhìn thấy một gương mặt đẹp mắt ngoài dự đoán.
Phải làm thế nào để hình dung gương mặt này đây? Phiên phiên công tử văn nhã nổi tiếng nhất của Văn Thương cũng không bì được ba phần nhan sắc của hắn, tướng lĩnh có uy danh nhất trong tay phụ hoàng cũng không bì được năm phần khí thế của hắn.
Hắn giống như thương huyền thiết mài dũa trong gió tuyết, mài đến cứng rắn sắc nhọn, hàn khí cũng thâm nhập vào xương tủy, đẹp mắt lại càng nguy hiểm hơn.
Đại quân Bắc Man đánh giá cô một lượt, giọng nói không một cảm xúc: “Nhỏ như thế?”
Thích Ánh cảm thấy lời đồn về vị đại quân này không phải là sự thật, hắn còn thương hại vì mình nhỏ tuổi nữa.
Sau đó nàng lại nghe thấy vị đại quân này tiếp tục mặt không cảm xúc nói: “Cô dùng một tay liền có thể bóp chết rồi.”
Thích Ánh: “...”
Nhưng may hắn không thật sự định bóp chết nàng, hắn buông tay ra lại không nói lời nào liền rời đi.
Mọi người đều nói vị đại quân này hỉ nộ vô thường, quả nhiên là như vậy.
Thích Ánh bị dọa sợ một trận, nửa đêm sau liền ngủ không yên. Cô gặp ác mộng, mơ thấy đại quân bóp lấy cổ cô, ấn cô lên tường...
Quý Nhượng đi ra điện Trường Lạc, nội thị cầm đèn đứng bên ngoài đợi.
Thấy chàng ra ngoài, nội thị liền cười khanh khách bước lên, dịu giọng hỏi: “Đại quân đã gặp vị công chúa hòa thân kia chưa?”
Hắn nửa đêm không ngủ được nên muốn ra ngoài tản bộ, nghe nội thị nói hôm nay công chúa Vân Thương tặng đã vào cung rồi nên hắn nhất thời hứng thú mới đến đây xem.
Hắn nhớ lại tiểu cô nương mặc đơn y trắng, mái tóc đen nhánh như thác nửa quỳ trên giường, hắn đưa hai ngón tay ra, so sánh cho nội thị xem: “Chỉ to bằng thế này.”
Nội thị: “???”
Quốc vương Vân Thương điên rồi hay sao? Lại tặng đến một công chúa vẫn nằm trong tả bọc sang đây???
Kết quả là hôm sau lúc nội thị theo căn dặn của Quý Nhượng đưa không ít lụa là gấm vóc đến điện Trường Lạc, nhìn thấy tiểu công chúa ngoan hiền kiều nhuyễn mới biết được lại bị đại quân đùa rồi.
Nhưng tiểu công chúa trông có vẻ thật sự rất nhỏ so với người Bắc Man, giống như chỉ cần một ngọn gió liền có thể thổi bay cô vậy.
Đằng sau Bắc Man là núi tuyết, đông lạnh lẽo hè mát mẻ, bây giờ là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn lạnh. Quý Nhượng sai nội thị tặng không ít váy áo chống rét đến, nàng mặc vào đều đẹp hơn những mỹ nhân khác nhiều.
Lúc Quý Nhượng đến đây, tiểu công chúa đang ngồi trước bậc thềm, trong lòng ôm một nhánh hoa khô, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Hôm qua hắn nhìn thấy, lúc nàng ngủ cũng đặt nhánh hoa bên gối.
Hắn đưa tay ngăn nữ tì hành lễ, lúc hắn bước sang, tiểu công chúa đang thơ thẩn, không phát hiện hắn đã đến.
Đến khi hắn mở miệng hỏi: “Đây là gì?”
Thích Ánh lại bị hắn làm cho giật mình.
Luống cuống tay chân muốn hành lễ, Quý Nhượng giữ lấy tay nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, lại hỏi: “Đây là gì?”
Thích Ánh nhỏ giọng nói: “Hoa lăng tiêu"
Hoa sớm đã rụng, chỉ còn lại nhánh cây khô, Quý Nhượng thật sự không tưởng tượng ra hình dáng của hoa này trông thế nào, hỏi: “Nàng thích cái này sao?”
Nàng do dự một lúc, khẽ gật đầu.
Quý Nhượng cầm nhánh hoa, nói với nội thị bên ngoài: “Đi, trồng ngoài điện, năm sau cô muốn thấy hoa nở.”
Nội thị nhìn nhánh hoa đã khô héo kia: “...Vâng.”
Thích Ánh cảm thấy vị đại quân này có chút không biết thường thức. Không nhịn được nói: “Đại quân, kia là nhánh hoa đã khô héo, trồng cũng không sống lại được.”
(*Nguyên văn常识: kiến thức đời thường)
Quý Nhượng quay đầu nhìn nàng một cái: “Vậy ư?” Hắn cười, lạnh lẽo nói, “Cô muốn nó sống, nó phải sống.”
Thích Ánh không dám nói gì nữa, nàng rũ mắt xuống.
Quý Nhượng ngây người, hắn đứng dậy nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của tiểu cô nương, “Dùng bữa.”
Cổ tay ấy thật sự rất nhỏ, lại vừa mềm vừa mịn, hắn không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve. Tiểu công
chúa bị hắn ma sát đến cả người nổi da gà.
Ăn cơm xong hắn liền rời đi.
Tin tức đại quân đến điện Trường Lạc dùng bữa rất nhanh liền truyền khắp hậu cung.
Đại quân trước giờ không gần nữ sắc, vị trí hoàng hậu vẫn còn trống, vài mỹ nhân lại bắt đầu nảy sinh ra tâm tư tranh sủng, làm đủ trò trong hậu cung.
Cuối cùng đều chết cả.
Toàn bộ bị đại quân giết. Người ta chẳng qua là nửa đêm lén lút bò lên giường của hắn liền bị hắn chém đứt tay chân ném ra ngoài cung.
Sau đó các mỹ nhân đều lĩnh ngộ rồi.
Không có chuyện gì thì ít lộ diện trước mặt đại quân, ngày nào tâm trạng hắn không tốt nhớ đến ngươi thì ngày chết của ngươi đến rồi.
Tự bảo vệ mình chính là nguyên tắc sinh tồn duy nhất trong hậu cung Bắc Man.
Bây giờ vị tiểu công chúa Vân Thương vừa đến đây vẫn chưa hiểu được đạo lý này, lại bắt đầu bước đi theo gót chân của người đi trước, nghĩ cũng sắp đến gần hạn chết rồi.
Mọi người đều thầm mặc niệm cho vị tiểu công chúa này rồi.
Kết quả đợi một lần nàng ta chưa chết, đợi lần thứ hai nàng vẫn mãi chưa chết, ngược lại đại quân, một ngày ba bữa đều đến điện Trường Lạc dùng bữa.
Các mỹ nhân trong hậu cung đứng ngồi không yên, tìm một ngày nào đó tập thể đi thăm tiểu công chúa.
Tiểu công chúa yếu ớt, kiều nhuyễn, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, mang theo sự dịu dàng của thủy hương Vân Thương, trông đặc biệt dễ bị bắt nạt. Hóa ra đại quân thích loại hình thế này sao???
Các mỹ nhân nhìn mình chân dài ngực to, lẳng lặng cảm thán bản thân sống không gặp thời.
Mỹ nhân hậu cung các năm nay đều sống dè dặt dưới sự ngang ngược của đại quân, tâm tư tranh sủng sớm đã tiêu tan. Sống chính là mục đích duy nhất.
Nhưng Quý Nhượng không biết.
Vừa nghe thấy các mỹ nhân đến điện Trường Lạc, không thèm thượng triều, sát khí cứ thế trào dâng.
Trên đường đi nghĩ đến một tranh cảnh tượng tiểu công chúa bị hành hạ.
Lệ khí nặng đến nội thị cảm thấy hôm nay đại quân lại đại khai sát giới rồi.
Kết quả vừa bước vào lại nhìn thấy tiểu cô nương khoác một chiếc áo choàng đỏ đang cười khanh khách trò chuyện cùng các mỹ nhân.
Quý Nhượng vừa đến, không khí trong điện lập tức thay đổi. Tất cả mọi người đều run cầm cập quỳ xuống.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo quét qua tiểu công chúa đang phát run một cái, sau đó mới không cảm xúc nói với đám mỹ nhân đang quỳ trên đất kìa: “Cút! Sau này kẻ nào dám bước vào điện Trường Lạc một bước, cô chém chân người đó!”
Các mỹ nhân sợ hãi vội rời khỏi điện Trường Lạc.
Tiểu công chúa cũng sắp bị dọa khóc rồi.
Đại quân có phải muốn giam lỏng nàng không? Nàng đã làm sai gì sao? Mấy hôm nay nàng vẫn luôn ăn nói cẩn thận, rõ ràng hôm qua dùng bữa với đại quân vẫn sóng yên biển lặng cơ quà!
Nàng quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu. Quý Nhượng đi đến, ngón tay nâng cằm nàng lên, ép nàng ngẩng đầu.
Nhìn thấy vành mắt của tiểu công chúa đỏ ửng, cố gắng không khóc, vô cùng đáng thương.
Ngón tay Quý Nhượng cứng đờ, hắn kéo tiểu công chúa từ trên đất dậy, nắm lấy tay nàng hỏi: “Nàng khóc cái gì? Cô lại không quát nàng.”
Thích Ánh nói: “Thần thiếp không khóc.”
Quý Nhượng đưa tay lau khóe mắt nàng, đưa ngón tay ươn ướt hỏi: “Đây là cái gì? Nước bọt của nàng sao?”
Thích Ánh: “......”
Người này sao thế!!!
Nàng giận đến đỏ cả mặt. Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp, giờ lại càng mê hoặc hơn.
Quý Nhượng trước giờ không gần mỹ sắc tâm thần rung động.
Hắn kéo tiểu công chúa vào trong điện, ngồi xuống nhuyễn tháp có lò sưởi, hai tay ôm lấy eo của tiểu cô nương, vừa nhấc liền kéo nàng ngồi lên chân mình.
Mặt của tiểu công chúa càng đỏ hơn.
Hắn còn dương dương tự đắc. Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định giải thích hành vi vừa rồi: “Hậu cung hiểm ác, nàng mới đến đây, các nàng ấy chưa chắc có ý tốt gì, sau này đừng qua lại với họ.”
Thích Ánh ngây người.
Nàng không ngờ hắn vừa rồi làm thế là vì che chở nàng.
Nàng đương nhiên cũng biết hậu cung hiểm ác, nàng lại không phải chưa từng nhìn thấy hậu cung của phụ hoàng. Hôm nay cũng rất cảnh giác chuẩn bị ứng phó. Nào ngờ các mỹ nhân kia hình như không có ác ý, ngược lại còn nhắc nhở nàng.
Thích Ánh không nhịn được nói: “Các nàng ấy không có ác ý.”
Sắc mặt Quý Nhượng trầm xuống: “Cô nói các nàng ấy có chính là có.”
Được thôi.
Thích Ánh lại rũ mắt không nói gì.
Quý Nhượng: “...”
Nhức đầu.
Hai tay hắn choàng qua eo nàng. Chiếc eo kia vừa nhỏ vừa mềm, hệt như chỉ cần siết chặt liền sẽ gãy, cảm giác đặt tay vào thật sự rất tốt.
Hắn sờ nửa ngày hỏi: “Nàng bao nhiêu tuổi?”
Tiểu công chúa nâng mắt, nhỏ giọng nói: “Thần thiếp mười sáu tuổi rồi.”
Sau đó, tiểu công chúa liền bị đại quân ăn sạch trong tối hôm ấy.
Hắn trước giờ chưa từng chạm vào mỹ nhân trong hậu cung, nhìn thấy đám oanh oanh yến yến kia chỉ thấy phiền, nhưng lại lần đầu tiên trên cơ thể kiều nhuyễn của tiểu công chúa nếm trải được thế nào là dục vọng.
Hắn ôm tiểu công chúa bị dày vò đến mệt lả người vào lòng, ép nàng trả lời: “Nàng có sợ cô không?”
Thích Ánh muốn nói không sợ.
Hắn siết eo nàng, lạnh giọng: “Nói lời thật lòng.”
Tiểu công chúa bị dọa sợ, uất ức nói: “Sợ.”
Quý Nhượng nghe thấy lời thật lòng lại không vui: “Tại sao nàng lại sợ cô? Cô đối với nàng tốt như thế.”
Thích Ánh: “...”
Cánh tay hắn ôm lấy nàng, ôm chặt đến khiến nàng thở không nổi, hung hăng uy hiếp: “Không được phép sợ cô!”
Thích Ánh: “...”
Thật là một bạo quân hỉ nộ vô thường.
Không có mỹ nhân nào dám đến trước cổng điện Trường Lạc, tất cả mọi người đều vòng đường đi, sợ hôm nào đó xui xẻo sẽ gặp trúng đại quân, mơ mơ hồ hồ mất cả mạng.
Ngoại trừ Lạc Tiêu, Thích Ánh không còn người có thể nói chuyện được nữa.
Trong cung lại vẻ quạnh quẽ, lát nền đá đen, lạnh lẽo nặng nề, đến cả một đóa hoa cũng không nhìn thấy, ép người ta thở không ra hơi.
Quý Nhượng rất nhanh liền phát hiện ra chỗ không ổn của tiểu công chúa nhà hắn.
Liền tìm ngự y đến xem, ngự y nói nàng buồn bực tích tụ.
Quý Nhượng nhìn mảnh hoa lăng tiêu chưa đến hai ngày đã khô héo ngoài điện.
Kia là thị vệ trong đêm mang từ Vân Thương về, mảnh hoa lăng tiêu ngoài cổng thành đến cả rễ cũng nhổ lên mang về điện Trường Lạc trồng. Nhưng khí hậu Bắc Man và đất đai thật sự không phù hợp để trồng hoa, hai ngày liền chết cả rồi.
Quý Nhượng nghĩ ngợi, ban ra một đạo thánh chỉ: Tìm nông dân trồng hoa khắp thiên hạ, ai có thể trồng ra hoa cỏ trong cung, ban trăm mẩu ruộng tốt, vô số vàng bạc.
Hậu cung quạnh quẽ cứ thế là trở nên náo nhiệt.
Mỗi ngày đều có không ít nông dân trồng hoa vào thành, tiến cung trồng hoa.
Trồng hoa đương nhiên cần bón phân, thế là trong cung bắt đầu tỏa ra mùi vị...vô cùng khó ngửi.
Quý Nhượng cũng không ngờ đến điểm này, điện Trường Lạc là cung điện trọng điểm trồng hoa, nên càng nặng mùi hơn, hắn bị mùi ấy làm cho đau cả đầu, thế là khoát tay đưa Thích Ánh đến hành cung nghỉ dưỡng.
Hành cung ở trên núi tuyết.
Tuy lạnh nhưng phong cảnh rất đẹp, còn có suối nước ấm.
Thích Ánh chưa từng nhìn thấy tuyết, cực kì vui vẻ, Quý Nhượng thấy tiểu công chúa của mình vui vẻ trở lại, lúc này mới cảm thấy yên tâm. Thế là mỗi năm hắn đều dẫn tiểu công chúa đi nghỉ dưỡng.
Có lúc là lên núi tuyết, tắm suối nước nóng ngắm tuyết. Có khi là thảo nguyên, dẫn nàng cưỡi ngựa săn bắn. Hắn còn đưa Thích Ánh về Vân Thương gặp mẫu phi nàng. Lúc hắn ôm lấy tiểu công chúa của mình từ trên loan giá xuống, tất cả mọi người xung quanh đều không dám tin mà hít sâu.
Sau đó trong cung trồng rất nhiều hoa. Không khí quạnh quẽ cũng biến mất, hậu cung lạnh lẽo trở nên ngập tràn sự sống. Thích Ánh rất vui, Quý Nhượng nhìn thấy nàng thích hoa như thế, liền hạ chỉ mỗi hộ Bắc Man đều trồng hoa cỏ, ai trồng được hoa đẹp nhất to nhất sẽ có thưởng.
Thế là đô thành nặng nề cũng bắt đầu có màu sắc.
Quý Nhượng còn đích thân trồng một cây hợp hoan trong cung Trường Lạc.
Nông dân trồng hoa nói loài cây này chịu lạnh rất tốt, khi lớn lên còn nở ra sắc hoa trắng rất đẹp.
Quý Nhượng ôm tiểu công chúa của hắn, hỏi nàng: “Nàng có thích cây mà cô trồng cho nàng không?”
Thích Ánh nói: “Thích.”
Quý Nhượng hỏi: “Nàng còn thích gì? Cô sẽ tìm về cho nàng.”
Thích Ánh: “...Đã có người nói thần thiếp là họa quốc rồi.”
Ngón tay Quý Nhượng vuốt vẻ cánh môi nàng: “Đừng sợ, cô đã giết sạch bọn họ rồi.”
Thích Ánh: “...”
Chàng như thế người ta càng nói nhiều hơn đấy!
Nhưng bạo quân sẽ để ý người khác nói thế nào ư?
Hắn chỉ cần tiểu công chúa của mình vui là được rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu công chúa của mình, hắn liền muốn cho nàng cưng chiều lớn nhất toàn thiên hạ này.
- -----oOo------