Ở hướng cực bắc của vương quốc sương mù, có một rừng cây âm u bị pháp thuật bao phủ. Trong rừng cây có một lão phù thủy và một phù thủy nhỏ ở đó, lão phù thủy vẫn luôn dốc lòng nuôi dưỡng phù thủy nhỏ thành tài, trở thành chủ nhân quản lý khu rừng này.
Lão phù thủy đã sống rất lâu rất lâu, lão sắp chết rồi. Trước khi chết, lão làm chuyện cuối cùng, chính là cưỡi chổi bay đến vương quốc sương mù, bắt công chúa về.
Thân là một phủ thủy chính thống, cần phải có bốn thứ mới có thể được liên minh phù thủy thừa nhận: Có một công chúa bị giam giữ, một con mèo đen, một quả cầu thủy tinh và một chiếc chổi bay.
Lão phù thủy nằm xuống phần mộ mình đã đào sẵn, bên cạnh đặt cây chổi của lão, quả cầu thủy tinh cùng con mèo đen đã chết già của lão ta. Lão yếu ớt nói: “Ánh Ánh, công chúa là món quà cuối cùng ta tặng cho ngươi. Nhưng thứ khác, ngươi phải tự dựa vào mình rồi.”
Nói xong lời này, lão phù thủy nhắm nghiền mắt.
Thích Ánh phủ hoa tươi và bùn đất lên, bắt đầu từ bây giờ khu rừng hắc ám lại có thêm một vị phù thủy.
Cô từ nhỏ đã lớn lên trong khu rừng hắc ám, vì trên người quẩn quanh ma pháp đen nên sinh linh đều không muốn đến gần nàng. Trước đây còn có lão phù thủy bên cạnh, bây giờ lão phù thủy mất rồi, cô càng cô đơn hơn.
May mà cô công chúa bắt về là người hay nói.
Sau khi Thích Ánh tặng táo cho cô nàng mấy ngày, công chúa liền không sợ cô nữa, cô nàng gặm táo hỏi cô: “Ngươi sẽ giết ta ư? Sẽ móc tim ta ra nấu canh? Sẽ dùng máu của ta để làm dược dẫn ư?”
Phù thủy nhỏ khoác áo choàng màu đỏ, đội chiếc mũ đỏ nho nhỏ, cách một cửa sổ trò chuyện với cô nàng: “Không. Ta nuôi ngươi, ngươi chơi cùng ta.”
Công chúa cực kì vui mừng: “Được được, thế ngươi thả ta ra ngoài, ta chơi cùng ngươi.”
Thích Ánh quả nhiên thả cô nàng ra.
Công chúa thật ra cũng không muốn ở trong hoàng cung một tẹo nào. Quy củ trong cung quá nhiều, cả ngày bắt cô học lễ nghi, không được cái này không được cái kia, không chút tự do nào cả. Bây giờ sống trong rừng, Thích Ánh nuôi cô, muốn gì được nấy, trong rừng lại rộng lớn như thế, cô nàng muốn đi đâu thì đi, trèo cây lội suối, săn chim bắt cá, sống rất vui vẻ.
Nhưng ngày tháng vui vẻ như thế chắc chắn không kéo dài được bao lâu.
Quốc vương sai kỵ sĩ đến khu rừng hắc ám giải cứu công chúa.
Một hôm nọ, một kỵ sĩ mặc áo giáp mang trường kiếm xông vào trong địa bàn của phù thủy nhỏ.
Thích Ánh cùng kỵ sĩ đại chiến ba trăm hiệp, thảm bại.
Cũng không thể trách cô.
Bây giờ cô còn trong giai đoạn trưởng thành, không có quả cầu thủy tinh hỗ trợ, không có mèo đen giúp cô đánh nhau càng không có chổi bay làm công cụ đi lại, cô căn bản không phải là đối thủ của kỵ sĩ.
Lúc ngã trên đất, Thích Ánh hét lớn với kỵ sĩ: “Không đánh nữa không đánh nữa! Ta trả lại công chúa cho ngươi, ngươi mau đưa nàng ta đi đi, nàng ta sắp ăn sạch cây táo của ta rồi!”
Kiếm trong tay kỵ sĩ quả nhiên dừng lại, khựng một chút, anh dùng kiếm gỡ chiếc mũ đỏ nho nhỏ trên đầu cô.
Chiếc mũ vừa gỡ xuống, lộ ra gương mặt nhỏ giận dỗi cực kì đáng yêu.
Không hề giống với gương mặt có chiếc mũi dài ngoằn cùng đôi mắt lõm sâu như trong tưởng tượng của anh một chút nào.
Quý Nhượng thu bội kiếm về, nhàn nhã nhìn phù thủy nhỏ đáng yêu đang ngồi xổm trước mặt mình hỏi: “Công chúa đâu?”
Phù thủy nhỏ uất ức nói: “Đi bắt thỏ con rồi, nàng ta nói tối nay muốn ăn thịt thỏ nướng.”
Quý Nhượng “?” Anh nhéo nhéo chiếc tai nhọn màu hồng của cô “Tại sao nàng phải bắt công chúa? Bắt rồi sao lại không giết nàng ấy, còn cho nàng ấy ăn ngon uống ngon?”
Phù thủy nhỏ đánh tay anh, giận dỗi nói: “Phù thủy bọn ta không phải toàn bộ đều xấu xa! Công chúa xinh xắn thế này, ta thích nuôi nàng ấy! Nuôi nàng ấy để chơi cùng ta!”
Quý Nhượng ý vị thâm sâu ‘Ồ’ một tiếng, chìa tay ra muốn kéo cô. Thích Ánh cho rằng lại bị đánh, vội ôm đầu hét lớn: “Không nuôi nữa không nuôi nữa, ta lấy danh dự của quả cầu thủy tinh thề sẽ không nuôi công chúa nữa! Anh mau đưa nàng đi đi!”
Công chúa vừa xách thỏ về nhìn thấy màn này, lập tức hét lớn: “Ta không đi! Ta muốn ở lại đây!”
Quý Nhượng: “...”
Anh nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của phù thủy nhỏ, kéo cô đứng dậy, sau đó còn chu đáo giúp cô phủi bụi trên áo choàng sau đó khiêng công chúa lên ngựa.
Công chúa hét lớn: “Cứu mạng! Ánh Ánh cứu ta! Kỵ sĩ đáng ghét nhà ngươi! Ngươi về nói với phụ vương ta đã bị phù thủy giết chết rồi không được sao! Cứu mạng aaaa!”
Quý Nhượng rất nhanh liền mang công chúa biến mất khỏi khu rừng.
Trong rừng chỉ còn mỗi mình Thích Ánh.
Cô nhàm chán một thời gian, quyết định sẽ làm nhiệm vụ là lão phù thủy giao cho cô trước. Bây giờ công chúa mất rồi, cô chỉ đành giải quyết ba thứ còn lại.
Một đêm nọ, Thích Ánh rời khỏi khu rừng hắc ám, đến bên thôn nhỏ bên rừng.
Trong thôn rất yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ say. Phù thủy nhỏ khoác áo choàng, đội mũ đỏ nho nhỏ lén lút đi trên đường lớn, muốn trộm một con mèo.
Kết quả mèo của loài người thật sự quá hung dữ.
Cô vừa đưa tay ra, liền bị mèo đen cào, nhe răng hung dữ nhìn cô.
Thích Ánh vội bịt lấy vết thương chảy máu, uất ức khóc, nhỏ giọng nói: “Ta không hại ngươi đâu, ta sẽ nuôi ngươi thật béo, ngươi đi theo ta được không?”
Mèo đen càng hung dữ hơn.
Trên người cô có ma pháp đen, định sẵn động vật nhỏ sẽ không thích cô.
Nhưng cô lại không muốn dùng ma pháp để đối phó với động vật nhỏ.
Đang không biết phải làm sao, trên đường lớn bỗng truyền đến tiếng gót ngựa. Thích Ánh giật mình, đang muốn tìm chỗ trốn, ngựa to đã đi đến gần. Dưới ánh trăng, Quý Nhượng tung người từ trên lưng ngựa xuống, nhìn cô vài cái hỏi: “Nàng ở đây làm gì?”
Thích Ánh nhận ra anh, cô ngây người một lúc mới đáp: “Bắt mèo.”
Quý Nhượng nhìn vết thương đang chảy máu của cô: “Là nàng bắt mèo hay là bị mèo bắt?”
Phù thủy nhỏ ủ dột cúi đầu.
Quý Nhượng tiến lại gần hai bước, ngồi xổm xuống, đưa tay ra với mèo đen. Mèo đen vừa rồi còn hung dữ thoắt cái liền trở nên ngoan ngoãn, meo meo hai tiếng, đi đến bên người anh, liếm liếm ngón tay anh.
Thích Ánh lập tức vô cùng ngưỡng mộ.
Trên người kỵ sĩ có ánh sáng ấm áp, động vật nhỏ đều thích anh.
Quý Nhượng chơi với mèo con một lúc, đứng dậy đi đến bên cô, đưa cô đến quán trọ nhỏ. Anh tìm thảo dược và băng gạc để băng bó cổ tay cho cô. Anh cúi đầu hỏi: “Tại sao không dùng ma pháp đối phó với nó? Còn để nó làm nàng bị thương?”
Phù thủy nhỏ thở dài: “Nó đáng yêu như thế, ta không xuống tay được.”
Quý Nhượng hiểu rồi, tiểu phù thủy này chính là người mê cái đẹp.
Lúc trời gần sáng, Quý Nhượng cưỡi ngựa đưa Thích Ánh đến lối vào của khu rừng, anh nói: “Về đi, mấy ngày nữa ta sẽ tặng nàng một con mèo.”
Đôi mắt cô phát sáng: “Thật không?!”
Quý Nhượng ngồi trên lưng ngựa gật đầu: “Kỵ sĩ trước giờ không nói dối.”
Phù thủy nhỏ cực kì vui vẻ, vẫy tay với anh, xoay người bước vào trong rừng. Cô đội chiếc mũ đỏ nho nhỏ nhảy nhót, đến cả bóng lưng cũng cực kì đáng yêu.
Chưa đến vài ngày, Quý Nhượng lại đến lãnh địa của phù thủy.
Anh tặng cho cô một con mèo đen.
Là một con mèo con vừa sinh ra, đến cả mắt vẫn chưa thể mở to. Hai tay Thích Ánh nhận lấy chú mèo con, nghe anh nói: “Mèo con sơ sinh đối với ma pháp đen trên người nàng không nhạy cảm như vậy, nếu nàng nuôi nó, đợi nó quen được loại khí tức ấy sẽ không bài xích nữa.”
Thích Ánh liên tục gật đầu.
Quý Nhượng nhìn thấy áo choàng của cô chưa được vài ngày liền rách bươm rồi, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Thích Ánh đặt mèo con vào trong hộp, giận dữ nói: “Ta muốn làm một cây chổi cần nhánh cây của cây tụ linh. Nhưng ông ta không cho ta, ta gần đây đang đánh nhau với lão!”
Quý Nhượng nhìn thấy bên vành tai hồng của cô có một vệt máu.
Anh rút bội kiếm ra: “Dẫn đường.”
Thế là phù thủy nhỏ có được nguyên liệu làm chổi.
Tiếng khóc của cây tụ linh vang vọng trong rừng suốt ba ngày ba đêm.
Có được chổi bay, Thích Ánh có thể tự do tự tại bay lượn rồi. Cô vẫn chưa giữ cân bằng tốt được, có lúc bay quá cao gặp phải gió liền bị gió thổi đến chao đảo.
Đợi đến lúc Quý Nhượng lần nữa cầm quả cầu thủy tinh tiến vào trong khu rừng hắc ám, phù
thủy nhỏ hét toáng lên từ trên trời rơi xuống, rơi vào vòng tay anh.
Chiếc chổi rầm một tiếng rơi trúng đầu Quý Nhượng.
Cô gái nhỏ ở trong vòng tay anh chột dạ cười.
Đầu Quý Nhượng bị chiếc chổi rơi trúng đầu sưng lên một cục u. Thích Ánh chột dạ không thôi, sau khi cô đưa người về căn nhà gỗ nhỏ của mình liền bắt thang lên giá sách, giở một cuốn sách ma thuật phủ đầy bụi, sau đó dựa theo chú ngữ trên sách ma thuật trị thương cho Quý Nhượng.
Sau khi bô lô bô la đọc chú ngữ xong, trên trán Quý Nhượng bỗng mọc ra hai cái sừng.
Quý Nhượng: “???”
Thích Ánh: ”...Xin lỗi xin lỗi, nghiệp vụ không quen, để ta thử lại lần nữa!”
Lại một lần nữa, Quý Nhượng bị cô biến nhỏ, biến thành to bằng một ngón tay.
Quý Nhượng: “!!!”
Thích Ánh: “Wow!”
Cô đặt kỵ sĩ đại nhân tí hon vào trong lòng bàn tay, chu miệng khẽ thổi, kỵ sĩ đại nhân bị cô thổi ngã.
Cô vốn muốn chơi như thế một lúc, nhưng có một con nhện to bỗng từ trên trần nhà nhảy xuống, muốn đến giành thức ăn trong lòng bàn tay cô, Thích Ánh vội biến Quý Nhượng về hình dáng ban đầu.
Vừa trở lại dáng vẻ ban đầu, Quý Nhượng liền xách mũ đội của cô lên, ấn cô lên bàn đánh mông cô.
Cô ôm đầu vừa đá loạn vừa khóc hu hu: “Ta sai rồi, ta không dám nữa, ta dùng danh nghĩa của quả cầu thủy tinh xin thề.”
Quý Nhượng quả nhiên dừng tay, kéo cô đến trước mặt, từ trong lòng lấy ra một quả cầu thủy tinh, “Nào, thề đi, nàng không được phép sử dụng pháp thuật với ta nữa.”
Thích Ánh vô cùng kinh ngạc nhìn quả cầu thủy tinh: “Đây là quả cầu thủy tinh tặng cho ta sao?” Mũ đỏ nho nhỏ chui vào lòng anh, ôm lấy eo anh cọ cọ ngực anh: “Kỵ sĩ đại nhân, ngươi đối với ta thật tốt.”
Từ đó, ngoại trừ công chúa, Thích Ánh không thiếu gì nữa.
Nhưng công chúa kia căn bản không cần cô đi bắt, nghe Quý Nhượng nói, mỗi ngày cô nàng đều nghĩ cách trốn ra khỏi hoàng cung muốn đến khu rừng hắc ám tìm cô.
Thích Ánh quyết định đợi ma pháp của mình lợi hại rồi, sẽ đến hoàng cung đón cô ra ngoài chơi.
Có quả cầu thủy tinh để luyện tập, mỗi ngày cô đều tiến bộ rất nhanh. Cô trồng một mảng hoa hồng hắc ám quanh ngôi nhà nhỏ. Loài hoa này chỉ cần dùng ma pháp để tưới, nếu có một ngày nó bắt đầu nở hoa, thì chứng minh cô có tư cách tiếp quản khu rừng này rồi.
Có một đêm nửa hôm, Quý Nhượng đang ngủ.
Trong mơ nghe thấy có người gõ cửa sổ nhà mình.
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, từng tiếng từng tiếng chui vào giấc mơ của anh.
Quý Nhượng bị đánh thức.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Nhưng anh ở trong lâu đài cao năm tầng mà!
Quý Nhượng bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm nhìn. Dưới ánh trăng bạc, phù thủy nhỏ cưỡi chiếc chổi bay bay trên không trung, trên đầu đội một chiếc mũ đỏ nho nhỏ bị gió để thổi lay lay, trong tay cô cầm một đóa hoa hồng đỏ, nhìn thấy anh mở cửa sổ, lập tức mừng rỡ bay lại gần hơn một chút, đưa đóa hoa hồng cho anh.
Cô nói: “Kỵ sĩ đại nhân, hoa hồng ta trồng đã ra hoa rồi, tặng cho ngươi.”
Quý Nhượng không nhận đóa hoa hồng ấy, mà nắm lấy bàn tay cầm hoa của cô kéo cô từ bên ngoài cửa sổ vào.
Gió đêm hơi lạnh, gương mặt nhỏ của cô bị thổi đến lạnh băng. Quý Nhượng đóng cửa sổ, giúp cô đặt chổi ngay ngắn, sau đó ấn cô nằm trên giường mình ngủ.
Lúc cô nằm trong lòng anh bỗng có chút mờ mịt nhỏ giọng nói: “Ta còn phải quay về rừng.”
Quý Nhượng ấn sau gáy cô: “Sắc trời quá khuya rồi không tiện, ngày mai hẵng về.”
Ngủ đến sáng hôm sau, phù thủy nhỏ ngáp một cái, cưỡi chổi của mình bay ra ngoài cửa sổ.
Nửa đêm hôm đó, phù thủy nhỏ lại đến gõ cửa sổ của anh.
Quý Nhượng chưa ngủ, mở cửa sổ vừa nhìn, mũ đỏ nhỏ của anh cưỡi chổi cả mặt ngại ngùng nói: “Kỵ sĩ đại nhân, giường của ngươi thoải mái hơn giường của ta, sau này ta có thể mỗi đêm đều đến chỗ của ngươi ngủ không?”
Thế là mỗi đêm phù thủy nhỏ đều bay đến lâu đài, mỗi sáng lại bay về khu rừng.
Sau đó có một đêm, cô lại bay đến lâu đài của kỵ sĩ, bỗng phát hiện cửa sổ đã mở nhưng Quý Nhượng không có ở bên trong.
Trên chăn có để lại một lá thứ cho cô, Thích Ánh cất chổi ngay ngắn, mở thư ra đọc. Hóa ra kỵ sĩ đại nhân nhận lệnh của quốc vương ra ngoài thu thập ác long làm hại dân chúng.
Trên thư dặn cô phải ngủ ngoan.
Thích Ánh cầm thư nằm lên giường, đắp chăn bắt đầu ngủ.
Rõ ràng cùng một chiếc giường nhưng sao lại cảm thấy không đúng, ngủ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Mất ngủ cho đến trời sáng, phù thủy nhỏ mới ý thức được rằng, hóa ra không phải vì nằm trên giường thoải mái mà là vì nằm trong lòng của kỵ sĩ đại nhân rất thoải mái.
Thích Ánh khoác áo choàng của mình lên, đội ngay ngắn mũ đỏ của mình liền cưỡi chổi đi đến sào huyệt của ác long.
Lúc cô đến, Quý Nhượng đang chiến đấu với ác long.
Thích Ánh bay trong không trung, lấy quả cầu thủy tinh ra bắt đầu thi triển ma pháp giúp đỡ.
Ác long rất nhanh liền phát hiện ra cô, phẫn nộ nói: “Phù thủy! Chúng ta mới là đồng loại! Tại sao ngươi lại giúp hắn?!”
Thích Ánh nói: “Ngươi xấu, còn chàng ấy đẹp.”
Ác long vô cùng tức giận!!!
Gã không đánh nhau với kỵ sĩ mà chuyển sang tấn công phù thủy nhỏ: “Kẻ phản bội đáng ghét nhà ngươi! Ta phải cắn chết ngươi!”
Thích Ánh bây giờ tuy đã tiến bộ rất lớn nhưng đối phó với ác long vẫn cần tốn chút sức, cô bị ác long dùng đuôi quật đến bay lên bay xuống.
Quý Nhượng vừa nhìn, con mẹ nó, lại dám đánh mũ đỏ của anh!
Kỵ sĩ điên tiết, cầm kiếm chặt đứt đầu rồng.
Quý Nhượng giết chết ác long, quốc vương vô cùng vui mừng, muốn thưởng lớn cho anh, hỏi anh muốn gì. Quý Nhượng không muốn gì cả, anh xin nghỉ chức vụ kỵ sĩ trong hoàng cung, khóa lại lâu đài của mình, dọn đến khu rừng hắc ám.
Trong khu rừng trồng đầy hoa hồng hắc ám xinh đẹp, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lấp lánh.
Thích Ánh sẽ trong ánh sáng ấy, cưỡi chổi bay đưa anh bay lên trên nền trời đầy sao. Bây giờ kĩ thuật của cô đã rất tốt rồi, dù xoay ba trăm sáu mươi độ cũng sẽ không rớt.
Trong không trung, tựa như ngôi sao băng đang nhảy múa.
Công chúa thỉnh thoảng sẽ trốn thoát thành công, chạy đến khu rừng hắc ám tìm họ chơi. Sau đó nhân lúc trước khi quốc vương phát hiện bảo Thích Ánh dùng chổi đưa cô về.
Vì cô không thành công giam lỏng công chúa nên liên minh phù thủy không chính thức chứng nhận cho cô.
Nhưng Thích Ánh không hề buồn bã.
Nàng ngồi trước cửa sổ, mượn ánh trăng để viết nhật ký: Ta tuy không có công chúa nhưng ta có một kỵ sỉ so với công chúa còn xinh đẹp và lợi hại hơn nhiều. Ta so với phù thủy chính thống càng lợi hại hơn~!
- -----oOo------