Lúc Quý Tiểu Thất bốn tuổi, mẹ sinh cho cậu một em gái.
Lần này Thích Ánh mang thai không thoải mái như khi mang thai Quý Tiểu Thất, cô nôn nghén rất nghiêm trọng, cơ thể cũng sưng phù dữ dội. Quý Nhượng ngày đêm lo lắng, đến khi Thích Ánh vào kì dự sản, đến cả Du Trình và Ngô Anh Hoa cũng đến đây.
Ngày cô sinh, cả nhà đứng ngoài phòng phẩu thuật, đến cả Du Trạc cũng đưa Quý Tiểu Thất từ trường mẫu giáo đến bệnh viện, Quý Tiểu Thất ôm lấy chiếc cặp nhỏ của mình, lo lắng ngồi trên ghế.
May mà quá trình sinh rất thuận lợi, nghe y tá bước ra nói sinh được một bé gái. Du Trình và Ngô Anh Hoa kích động nói Quý Nhượng: “Trai gái vẹn toàn! Viên mãn rồi!”
Mọi người vào trong thăm Thích Ánh, để cậu nhỏ Du Trạc ở ngoài trông coi Quý Tiểu Thất.
Vài đồng nghiệp của Thích Ánh cũng đến thăm, nhìn thấy Quý Tiểu Thất liền không nhịn được trêu cậu, ngồi xổm trước mặt cậu nói: “Quý Tiểu Thất, mẹ cháu lại sinh một bé con rồi, sau này bố mẹ sẽ không thương cháu nữa đâu.”
Du Trạc đang ngồi nghịch điện thoại bên cạnh nhíu mày, đang muốn mắng người, Quý Tiểu Thất đang chơi rubik ngẩng đầu, giọng non nớt hỏi: “Dì ơi, dì có em trai hay em gái không?”
Đồng nghiệp bị cậu nhóc hỏi ngược, còn hơi ngây ra, theo bản năng đáp: “Có một em trai.”
Quý Tiểu Thất chớp chớp đô mắt to, gương mặt nhỏ phúng phính lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Thế dì thật đáng thương, bố mẹ dì đều không thương dì nữa. Còn nữa, dì ơi, sau này dì nghìn vạn lần đừng sinh thêm em trai em gái cho con dì nha, nếu không con dì cũng đáng thương như dì vậy.”
Đồng nghiệp: “...”
Đang nói chuyện, cửa phòng sản mở ra, Thích Ánh nằm trên giường bệnh bị đẩy ra, Quý Nhượng đứng bên cạnh nắm lấy tay cô, đi về hướng phòng bệnh,
Quý Tiểu Thất ôm cặp nhỏ lập tức đứng dậy, giọng non nớt gọi ‘mẹ ơi’, cậu chạy lạch bạch đến đó. Cậu vẫn chưa cao bằng giường bệnh, Quý Nhượng bế cậu lên, khom người để cậu nhóc hôn lên gò má Thích Ánh.
Quý Tiểu Thất hỏi: “Mẹ ơi, em gái đâu?”
Thích Ánh vẫn có chút yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho em ấy, lát nữa con sẽ được gặp em thôi.”
Quý Tiểu Thất như có điều nghĩ ngợi mà gật đầu, lại quay đầu chỉ đồng sự đang đứng bên hành lang vừa rồi mới trêu cậu, cả mặt nghiêm túc cáo trạng: “Mẹ ơi, dì này xấu lắm! Dì ấy muốn chia cắt quan hệ mẹ con chúng ta, nói mẹ sinh em gái rồi sẽ không thương con nữa!”
Đồng nghiệp: “...Ha ha, ha ha, đứa nhỏ này, sao lại nói lung tung thế...ha ha.”
Đồng nghiệp cả mặt ngượng ngùng rời đi.
Quý Tiểu Thất hừ một tiếng, cả mặt đắc ý vì thắng lợi đuổi người xấu đi.
Con gái tên là Quý Tiểu Ánh, là một đứa nhỏ thích khóc nhè.
Con bé vô cùng bám Thích Ánh, phần lớn thời gian đều nằm trong lòng cô mới ngoan ngoãn yên lặng. Có lúc Quý Nhượng không muốn bảo bối mệt, từ trong lòng cô nhận lấy con gái, định chăm sóc, Quý Tiểu Ánh lập tức òa khóc, ở trong lòng anh đưa chân đạp loạn, rõ ràng vẫn là trẻ nhỏ nhưng lại biết đưa tay về hướng Thích Ánh đòi ôm.
Quý Nhượng bỗng cảm thấy Quý Tiểu Thất nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Quý Tiểu Ánh không cho người khác ôm, chỉ đành để Thích Ánh chăm sóc, khiến cô khó tránh khỏi mệt mỏi. Quý Tiểu Thất thấy mẹ mệt đến gầy rồi, cảm thấy như thế này là không được, quyết định phải nói lý lẽ với em gái.
Buổi trưa nào đó, cậu nhân lúc Quý Tiểu Ánh vừa uống sữa xong đang nằm trên giường ngủ trưa, Quý Tiểu Thất cởi đôi giày nhỏ của mình ra, bò lên giường em bé, ghé mặt trước mặt em gái, chọc chọc mặt cô bé.
Quý Tiểu Ánh bị chọc đến tỉnh giấc.
Vừa mở mắt liền muốn khóc.
Quý Tiểu Thất đưa một ngón tay đặt bên môi mình, một ngón đặt bên môi em gái, nghiêm túc: “Xuỵt! Xuỵt! Xuỵt!”
Quỷ khóc nhè Quý Tiểu Ánh chớp chớp mắt, vẫn thật sự không khóc.
Đôi mắt to long lanh của cô bé rất giống mẹ, chớp chớp nhìn người kì lạ bên cạnh mình.
Quý Tiểu Thất thấy cô bé không khóc, cậu hài lòng gật đầu, thu ngón tay về, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé bắt tay: “Anh tên là Quý Tiểu Thất, là anh trai của em, chúng ta bây giờ chính thức làm quen.”
Quý Tiểu Ánh: “Y ô ê a...”
Quý Tiểu Thất: “Anh là đến tìm em bàn bạc! Em gái, mẹ chăm sóc chúng ta đã rất mệt rồi, nếu em không hiểu chuyện như thế, cứ bắt mẹ bồng, thế mẹ sẽ mệt đến ngã bệnh mất. Em biết ngã bệnh là một chuyện rất đáng sợ không? Mỗi lần anh ngã bệnh, bác sĩ sẽ cầm cây kim to thế này~, to thế này~ để chích cho anh này!”
Hai chiếc tay nhỏ của cậu đưa ra trong không trung để mô phỏng, vừa nghĩ đến cảnh ấy, cậu lập tức không nhịn được mà rùng người rụt cổ lại.
Quý Tiểu Ánh: “Y ô ê a...”
Quý Tiểu Thất: “Nếu mẹ ngã bệnh, thế thì mẹ không thể bế em rồi! Mỗi ngày mỗi ngày em chỉ có thể để bố bế thôi! Em biết cảm giác bị bố bế là thế nào không? Bố không dịu dàng chút nào cả! Cơ bắp lại rất cứng! Bế không thoải mái chút nào!”
Quý Tiểu Ánh: “Ô a hu hu...”
Quý Tiểu Thất: “Cho nên vì suy nghĩ lâu dài, em phải để mẹ nghỉ ngơi đầy đủ, làm một bé ngoan, như thế mỗi ngày mẹ đều có thể ôm em! Thật ra đạo lý giết gà lấy trứng cũng là đạo lý này, tuy giết gà có thể ăn được rất nhiều thịt, có thể thỏa mãn nhất thời nhưng không có gà, em không thể ăn được trứng nữa. Em thấy anh trai nói đúng không?”
Quý Tiểu Thất nói xong, liếm liếm môi, cậu có chút muốn ăn chân gà rồi.
Tay nhỏ của Quý Tiểu Ánh bắt loạn trong không trung, trong miệng ê ê a a.
Quý Tiểu Thất cúi đầu, vui vẻ hôn chụt lên mặt cô bé: “Em gái, anh biết em nghe hiểu mà. Chỉ cần em cứ nghe lời anh, sau này đợi em lớn lên, anh sẽ dẫn em đi thả diều, dạy em chơi rublik, mua kẹo hồ lô cho em ăn! Được không?”
Quý Tiểu Ánh cười khanh khách, tay nhỏ huơ loạn, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu.
Quý Tiểu Thất nhìn hai cái, bừng tĩnh đại ngộ: “Ồ~! Em muốn móc ngoéo với anh đúng không! Được! Chúng ta móc ngoéo, nam tử hán nói lời giữ lời!” Ngón tay nhỏ của cậu móc ngoéo với ngón tay còn chưa thể duỗi thẳng của Quý Tiểu Ánh, kéo kéo lay
lay: “Móc ngoéo, đóng dấu, một trăm năm, không thay đổi!”
Ánh nắng buổi trưa ấm áp, từ cửa kính thủy tinh chiếu vào, bao phủ lấy bóng dáng nho nhỏ của hai người.
Thích Ánh từ cửa bước vào, nhìn thấy con trai lại leo lên giường của em gái, sợ cậu đánh thức Quý Tiểu Ánh, đến lúc đó lại là một trận khóc nháo, cô vội đi đến thấp giọng gọi: “Tiểu Thất, đừng đánh thức em con, mau xuống đây.”
Lúc đi đến gần cô một nhìn thấy Quý Tiểu Ánh đang ngồi trên giường, đôi mắt màu trà mở rất to, đang nhìn Quý Tiểu Thất chơi rubik. Cậu nhóc cả mặt nghiêm túc, khóe môi mím chặt, ngón tay di chuyển như bay rất nhanh liền biến khối rubik trở về với hình dáng ban đầu.
Cậu đắc ý đưa rubik cho Quý Tiểu Ánh: “Anh trai lợi hại không?”
Quý Tiểu Ánh sờ khối rubik kia, cười đến nước bọt chảy ướt cả người.
Từ đó về sau, Quý Tiểu Ánh không khóc nháo nữa. Lúc Quý Nhượng bế cô bé, cô vẫn không thoải mái hừ hừ, xoay qua xoay lại nhưng cũng không khóc không chịu để anh bế nữa.
Quý Tiểu Thất cảm thấy đó là công lao của mình liền đến tìm Quý Nhượng kể công, muốn bố mua cho cậu bộ mũ giáp của Iron Man.
Quý Nhượng bế con gái hôn rồi bế lên cao: “Là em gái con tự mình nghe lời, nó thích bố, liên quan gì đến tiểu tử thối con.”
Quý Tiểu Thất: “???” Cậu giận dỗi giậm chân, “Em gái! Khóc!”
Quý Tiểu Ánh: “Ô oa oa oa oa...”
Quý Nhượng: “...”
Thích Ánh nghe thấy bước ra: “Sao lại khóc rồi?”
Quý Tiểu Thất: “Hì hì.”
Quý Tiểu Ánh: “Hi hi.”
Quý Nhượng lần nữa ý thức sâu sắc địa vị trong nhà của mình.
Bây giờ nhét hai nhóc con thối này vào còn kịp không?
Sau khi có Quý Tiểu Thất, Quý Nhượng đã không còn cùng Thích Ánh thế giới hai người, bây giờ có thêm Quý Tiểu Ánh, càng đừng hòng nghĩ đến.
Anh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thích Ánh bị anh dày vò đến nửa đêm, ôm lấy eo anh cầu xin: “Ngày mốt là thất tịch, em đã đặt sẵn nhà hàng rồi, buổi tối anh đừng tăng ca, về sớm một chút, chúng ta đi chơi thất tịch.”
Quý Nhượng hỏi: “Không dẫn theo hai đứa nhỏ?”
Thích Ánh nói: “Em bảo Du Trạc tan làm qua đây.”
Quý Nhượng lúc này mới hài lòng.
Đến hôm thất tịch, sáng sớm anh liền nhận được quà của Thích Ánh, đó là một chiếc đồng hồ kiểu dáng tình nhân. Quý Nhượng lập tức đeo vào, trong cục cả ngày rạng rỡ.
Sau khi tan làm về, Thích Ánh đã cho con ăn cơm tối xong, cô đang ngồi trên sô pha dặn dò Du Trạc mấy giờ cho Quý Tiểu Thất tắm rửa, mấy giờ đút sữa cho Quý Tiểu Ánh.
Sau khi sắp xếp xong mới cùng Quý Nhượng ra ngoài.
Quý Tiểu Thất cầm mô hình Iron Man chạy ra ngoài: “Bố mẹ, hai người đi đâu? Con cũng muốn đi, con không muốn ở cùng cậu nhỏ, cậu ấy chỉ chơi di động, không chịu chơi cùng con.”
Quý Nhượng liền quát: “Du Trạc! Dẫn cháu cậu về! Chơi cùng nó, không được phép chơi di động!”
Du Trạc: “...”
Sau đó Quý Tiểu Thất bị cậu nhỏ khiêng về.
Mùa hè trời tối rất nhanh.
Quý Tiểu Thất cảm thấy mình đã ngây người rất lâu rất lâu, trên đầu sắp mọc ra nấm rồi sao bố mẹ vẫn chưa về. Cậu nhỏ vẫn ở nằm trên sô pha chơi điện thoại như thưởng, thỉnh thoảng ném bóng đến, lấy danh là chơi cùng cậu.
Quý Tiểu Thất nổi giận, cậu cho rằng mình đang chơi với cún sao!
Cậu ghé bên giường, hỏi Quý Tiểu Ánh đang chơi rubik: “Em gái, em muốn đi tìm mẹ không?”
Quý Tiểu Ánh vừa tròn một tuổi, ê a tập nói, giọng non nớt nói không chuẩn: “Tìm ma ma*...Muốn ma ma!”
(* Nguyên văn 麻麻 [ma ma], đọc gần sống với từ mẹ 妈妈)
Quý Tiểu Thất quay đầu nhìn cậu nhỏ đang tập trung chơi game, cậu chạy vào phòng ngủ kéo xe đẩy ra ngoài, sau đó bế Quý Tiểu Ánh vào trong, đẩy xe em bé ra ngoài.
Đến khi báo thức mà Du Trạc cài sẵn báo giờ đút sữa cho Quý Tiểu Ánh vang lên, cậu mới đứng dậy chuẩn bị đi đút sữa. Ôi đệch? Người đâu rồi?
Cậu lập tức bị dọa đến cả người đầy mồ hôi.
Du Trạc lập tức bị dọa đến cả người chảy đầy mồ hôi.
May mà hai đứa nhỏ vẫn chưa đi xa. Quý Tiểu Thất đẩy xe cho em gái, vừa đi vừa lẩm nhẩm. Lúc bị Du Trạc đuổi kịp, cậu còn đứng đắn nói: “Con năm tuổi rồi! Con lớn rồi! Tại sao không thể ra đường chứ?!”
Du Trạc trước giờ không thích trẻ nhỏ, đối diện với cháu trai cháu gái của mình đã dùng hết sự kiên nhẫn rồi.
Một tay bế Quý Tiểu Thất, một tay đẩy xe em bé liền muốn đi về.
Quý Tiểu Thất nói: “Cậu ơi, cậu đưa con cùng em gái đi tìm bố mẹ được không?”
Du Trạc lạnh lùng: “Không được.”
Quý Tiểu Thất: “Nếu cậu không đi, bây giờ con sẽ bắt đầu khóc. Cứu mạng, có kẻ bắt cóc trẻ con, ai đến cứu cháu cùng em gái cháu với!”
Du Trạc: “???”
Thế là Quý Nhượng đang chuẩn bị thưởng thức cơm tối lãng mạn dưới ánh nến, hưởng thụ thế giới hai người liền nhìn thấy cậu nhỏ dẫn theo hai đứa con mình, cả mặt phẫn nộ bước vào trong khách sạn.
Thích Ánh: “Ủa, sao em lại đến đây?”
Quý Tiểu Thất: “Mẹ, con và em gái nhớ mẹ cho nên bọn con đến tìm mẹ.”
Quý Tiểu Ánh: “Ma ma...bế bế...”
Du Trạc: “...Anh rể, đừng nhìn em như thế, em là bị ép buộc.”
Quý Nhượng: “!!!”
Aaaaaa chuỗi ngày tháng này không thể nào sống nỗi mà!!!
- -----oOo------