Chào cờ đầu tuần, Tiết Mạn Thanh là người kéo cờ.
Cả người cô ta mặc quân trang trắng, đứng nghiêm, theo nhạc quốc ca, dùng sức kéo quốc kỳ lên cao, cả người đều lộ ra dáng vẻ thanh xuân dạt dào.
Rất khó để liên tưởng cô ta với dáng vẻ thiếu nữ bị Quý Nhượng làm cho cả người dính toàn thức ăn chật vật ngày đó trong căn tin.
Hiệu trưởng Nhất Trung Hải Thành xuất thân là quân nhân, nghi thức chào cờ mỗi đầu tuần trong trường đều đặc biệt nghiêm túc, những học sinh được chọn vào đội kéo cờ đều là những học sinh ưu tú về cả thành tích lẫn bề ngoài.
Theo tiết tấu của quốc ca, học sinh bên dưới xôn xao nói chuyện riêng.
“Không được, tớ bây giờ vừa nhìn thấy Tiết Mạn Thanh liền nhớ đến cảnh cậu ấy bị Quý Nhượng làm cho cả người đầy cơm canh.”
“Gì mà cả người đầy cơm canh chứ, chỉ là chút ít dầu mỡ mà thôi.”
“Thế cũng rất mất mặt, trước mặt nhiều người như thế, còn thảm hơn so với việc tỏ tình trực tiếp mà bị từ chối.”
“Nữ thần rốt cuộc trúng phải độc gì nhỉ, học sinh hạng nhất bên cạnh cô ấy so với Quý Nhượng không phải tốt hơn nhiều sao, cần gì cứ phải sống chết bám theo Quý Nhượng chứ. Cậu ta ngoại trừ đẹp trai, thì thành tích học tập lẫn tính tình đều tệ, dữ muốn chết, sau này họ ở bên nhau chắc chắn sẽ bị bạo lực gia đình.”
“Ôi đệch, cậu thật là khờ khạo, cậu không biết nhà Quý Nhượng giàu lắm sao, bố cậu ta hình như chiếm độc quyền toàn bộ ngành điện tử viễn thông, mười năm nay chưa ai sánh bằng.”
“Bố cậu ta năm ngoái không phải vì hợp tác với Apple nên lên báo tài chính kinh tế sao, còn công trình xây dựng công viên giải trí trong trung tâm thành phố, cũng là bố cậu ta hợp tác với tập đoàn Phú Vịnh của Tiết Mạn Thanh. Chậc chậc, bắt đầu lấn sang ngành bất động sản rồi.”
“Wow, thế hai người họ sau này không phải muốn liên hôn sao?”
“Con mẹ nó, liên hôn gì chứ, xem nhiều phim truyền hình quá rồi.”
Nhạc Lê đứng bên cạnh hát quốc ca dỏng tai nghe: “...”
Bọn họ rốt cuộc là học sinh cấp ba hay là đội chó săn của tạp chí lá cải vậy?
Kết thúc buổi chào cờ chính là cuộc họp sáng, chờ đến khi giám thị nói xong, lại bắt đầu đọc tên các học sinh đánh nhau, khuya không về ngủ, vi phạm nội quy của nhà trường.
Căn bản là mỗi tuần đều sẽ nghe thấy tên Quý Nhượng trong đó.
Đại ca lười nhác đứng ở cuối lớp, đến cả đồng phục cũng không mặc ngay ngắn, quét mắt nhìn hai cái sang lớp 11/2, bỗng cảm thấy có chút may mắn.
May mà cô không nghe thấy.
Kết quả không chỉ trong danh sách không có tên của anh, giám thị còn đổi giọng điệu: “Tại đây, thầy đặc biệt khen ngợi bạn Quý Nhượng lớp 11/9, lúc bạn cùng trường gặp khó khăn còn đứng ra giúp đỡ, còn giám sát bạn học làm xong bài tập về nhà. Tinh thần giúp đỡ bạn bè của Quý Nhượng rất đáng để cho mọi người học tập.”
Quý Nhượng: “...”
Tiếng vỗ tay bên dưới liền ầm ầm vang lên như sấm.
Mấy người Khuất Đại Tráng cười đến nghiêng ngả.
Trâu bò, vẫn là anh Nhượng trâu bò.
Mọi người đều bị phạt, đại ca không chỉ được tuyên dương còn được cộng điểm.
Quý Nhượng một chân đá qua.
Khuất Đại Tráng đau đến nhe răng, vội vàng bụm miệng, thấy đại ca nổi nóng, ánh mắt xung quanh cũng vội vã thu lại. Cho dù là được tuyên dương, đại ca cũng vẫn là đại ca thích bạo lực đánh người mọi lúc mọi nơi.
Không thể dây vào.
Kết thúc buổi họp sáng, học sinh quay về lớp học.
Nhân lúc giáo viên còn chưa đến, Nhạc Lê vội lấy điện thoại nhắn cho Thích Ánh những tin tức mà mình nghe được trong buổi chào cờ.
Thích Ánh:...
Cô còn phối hợp viết: Cậu nói, đại ca thật sự sẽ liên hôn với Tiết Mạn Thanh ư? Tớ bỗng cảm thấy có tiền cũng không tốt, thật không có tự do.
Giáo viên ngữ văn bước vào lớp, cắt đứt màn trò chuyện này.
Thành tích học tập của Nhạc Lê tuy chẳng ra sao nhưng cô nàng mỗi tiết đều rất nghiêm túc, lấy sách vở ra bắt đầu nghe giảng.
Thích Ánh nhìn chữ trên sách, thầm nói: Anh ấy sẽ không như thế.
Tướng quân nếu không thích, đến cả bệ hạ ban hôn cũng từ chối. Huống hồ bây giờ.
Nhưng suy đi nghĩ lại, chẳng lẽ tướng quân thích mình ư?
Anh cứu cô từ trong ổ thổ phỉ, đưa cô về phủ tướng quân, cho cô thân phận cùng cuộc sống mới. Nhưng đến khi anh ấy mất, cô cũng chưa từng nghe anh nói thích mình.
Cô dâng cả tim mình, cũng không biết nhận được là thương hại hay là tình yêu.
Thế sự tiếp xúc đơn phương hiện tại, có phải mang đến cho anh chỉ là quấy rầy chăng?
Thích Ánh bắt đầu có chút mơ hồ.
Cả buổi sáng cứ thế ngơ ngẩn trôi qua, đến cả vở bài học cũng không ghi chép gì. Nhạc Lê phát hiện ra cô không ổn, lại không biết nguyên nhân, chỉ có thể nghĩ cách đưa Thích Ánh đi ăn món ngon.
Tiết cuối cùng bị thầy toán chiếm mất, sườn xào chua ngọt không thể giành được, hai người dứt khoát ra quán ăn bên ngoài ăn trưa.
Nhạc Lê hào phóng mời khách: Cậu muốn ăn gì liền ăn món ấy.
Thích Ánh thẩn thờ, đưa tay chỉ bừa một tiệm mì.
Tiệm mì trang trí bình thường nhưng người ra vào khá đông, hương vị cũng không tồi. Nhạc Lê vui vẻ dẫn Thích Ánh vào trong, sau khi gọi món vẫn phải đứng chờ mấy phút, mới chờ được hai chỗ trống.
Gọi hai món mặn khai vị trước, Nhạc Lê vừa nếm hai miếng, chỗ trống đối diện bỗng có một người ngồi vào.
Cô nàng suýt nữa cắn trúng lưỡi.
Thẩm Ước cười tủm tỉm chào hai người: “Xin chào hai bạn học nhỏ.”
“Chào… chào thầy Thẩm.” Cô lắp bắp, cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng, vội vàng cúi đầu.
Thẩm Ước hỏi: “Sao không ăn trong căn tin?”
“Quá đông ạ.”
Cô cảm thấy chắc chắn dáng vẻ囧 này của mình bị Thẩm Ước nhìn thấy, vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, cô liền cúi đầu gắp một đũa dưa muối lên để giấu giếm.
Thẩm Ước bỗng nắm lấy cổ tay cô.
Nhạc Lê giật bắn người, vành tai liền đỏ ửng, nghe thấy Thẩm Ước nói: “Bạn nhỏ, em đừng ăn cái này.”
Nhạc Lê không dám ngẩng đầu: “Không thầy ơi, em thích ăn cái này.”
Thẩm Ước vô cùng ngạc nhiên, chần chừ nói: “Cái này cũng không
biết ai để lại, lỡ đối phương có bệnh truyền nhiễm gì thì sao, em vẫn đang trong giai đoạn phát triển, dễ bị lây nhiễm, tốt nhất là phải sửa thói quen này.”
Ủa cái gì vậy?
Nhạc Lê vừa ngẩng đầu nhìn.
Phát hiện mình đang gắp vào bát mà người khách trước để lại vẫn chưa được dọn đi.
Nhạc Lê:...
Lúc ra ngoài cổng trường chỉ có một người ỉu xìu, khi về cả hai đều ỉu xìu cả rồi. Nhạc Lê càng đi càng muốn khóc, cảm thấy mình chưa bao giờ mất mặt như thế từ sau cảnh tè đến ướt váy trước mặt bạn nam mà mình thầm mến trong nhà trẻ.
Càng nghĩ càng khó chịu, cô kéo Thích Ánh đi đến bồn hoa nhỏ sau thư viện bắt đầu khóc.
Thích Ánh vừa rồi vẫn luôn chìm đắm trong thế giới nhỏ mờ mịt của mình, vẫn không biết xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy Nhạc Lê bỗng òa khóc, mới hoàn hồn lại, luống cuống tay chân an ủi cô nàng.
Nhưng Nhạc Lê càng lúc càng khóc hăng hơn, nước mắt nước mũi tèm nhem, Thích Ánh lại không mang theo khăn giấy, cô đành chạy đến khu vực bán đồ ăn vặt.
May mà tiền lẻ vừa rồi ăn mì thối lại ở chỗ cô, lúc mua xong hai gói khăn giấy quay về, đi qua ngã ba liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Tiết Mạn Thanh và Quý Nhượng.
Cô không nghe thấy, không biết hai người họ đang nói gì, nhưng thấy rõ nước mắt trên mặt Tiết Mạn Thanh.
Tướng quân cũng sẽ làm con gái khóc ư?
Thích Ánh do dự có cần đổi đường hay không, Quý Nhượng cả mặt không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Sắc mặt liền thay đổi.
Thích Ánh nghĩ cũng không kịp nghĩ, liền quay đầu chạy đi.
Quý Nhượng đẩy Tiết Mạn Thanh trước mặt ra, đuổi hai bước, giận dữ quát: “Thích Ánh.”
Cô càng chạy nhanh hơn, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
Tiết Mạn Thanh sau lưng không nhịn được nữa: “Cậu thật sự thích cô ta ư? Cậu thích kẻ tàn phế kia.”
Quý Nhượng lập tức xoay người, ánh mắt hệt như lưỡi băng, lúc nhìn người khác giống như rạch mất một lớp da: “Con mẹ nó, đừng để ông đây nghe thấy ba chữ kia.”
Anh cất bước rời đi.
Tiết Mạn Thanh ở đằng sau không cam lòng khóc: “Cho dù cậu thích, chú Quý cũng sẽ không chấp nhận cô ta, nhà họ Quý cũng không chấp nhận cô ta.”
Quý Nhượng giống như nghe thấy chuyện buồn cười gì đó, không thèm nổi giận, chỉ mỉa mai nhìn cô ta: “Quý Vĩ Ngạn là thứ gì chứ?” Anh nhếch môi cười, “Nhà họ Quý lại là thứ gì?”
Tiết Mạn Thanh bị sự u ám trong mắt thiếu niên dọa đến cắn chặt răng.
Cô bỗng có chút hối hận khi dây vào Quý Nhượng.
Người này ngoại trừ lớp da bên ngoài, bên trong đều chi chít răng nanh. Anh vốn dĩ tự sa đọa đến không còn thuốc chữa, còn muốn xé rách những người xung quanh kéo xuống vực sâu.
Thích anh sẽ không có kết cục tốt.
Được anh thích, cũng sẽ không có.
Tiết cuối cùng của buổi chiều, Quý Nhượng vẫn luôn nằm trên bàn, dùng một chân đá lên ghế của Khuất Đại Tráng ở đằng trước, lạnh giọng hỏi: “Du Trạc ở lớp nào?”
Khuất Đại Tráng cả mặt mờ mịt: “Du Trạc là ai?”
Sắc mặt Quý Nhượng trầm xuống muốn giết người, Lưu Hải Dương vội đáp: “Em họ của bạn học đặc biệt, lớp 10/7.” Cậu rụt rè hỏi: “Anh Nhượng, thằng nhóc đó có phải lại gây chuyện rồi không, tan học xử nó ư?”
Quý Nhượng lạnh lùng nói: “Tan học tụi mày tìm một lý do ngăn cậu ta lại nửa tiếng, đừng để cậu ta ra khỏi lớp.”
Họ sờ đầu, khó hiểu, nhưng sợ đại ca tính tình bạo phát, cũng không dám hỏi nhiều, liền đồng ý.
Chuông tan học vừa vang lên, chờ đến khi giáo viên vừa ra ngoài lớp, Khuất Đại Tráng dẫn người trực tiếp ra ngoài.
Du Trạc còn đang dọn dẹp sách vở, tám chuyện với bạn cùng bàn.
Lớp phó đằng trước lớn tiếng hỏi: “Mấy người học ở lớp nào, định làm gì?”
Du Trạc nghe thấy, ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
Kẻ đến không có ý tốt.
Bắp thịt trên người cậu căng thẳng, ném cặp xuống đất, đứng dậy, trầm giọng nói với bạn học xung quanh: “Các cậu ra ngoài hết đi.”
Khuất Đại Tráng cười ha hả: “Bạn nhỏ, bọn anh không phải đến tìm cậu đánh nhau.”
Du Trạc không gây chuyện là may rồi, còn hi vọng cậu sợ chuyện sao, cậu vô cùng khí phách xách ghế lên: “Thế đến tìm ông mày làm gì? Uống trà tâm sự ư?”
Khuất Đại Tráng lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, oắt con đừng có ra vẻ, tưởng bọn tao không dám đánh mày sao?”
“Nhào vô, ai sợ ai.” Du Trạc quát lớn: “Ông đây là người có bảo hiểm.”
Khuất Đại Tráng: “...”
Con mẹ nó, đây là thằng thiểu năng chăng?