Sau đó, cả tuần nay, Quý Nhượng không đến trường nữa.
Anh cúp học như cơm bữa, giáo viên cũng không quản nổi, sớm đã quen, ngoại trừ việc gửi thông báo, cũng chỉ có thể gọi điện cho số điện thoại phụ huynh mà anh để lại khi vào học.
Nhưng số đó mãi mãi không ai nghe máy.
Làm nghề nhà giáo, vẫn sẽ gặp phải dạng học sinh sa ngã thế này, muốn kéo lên cũng không biết phải ra tay từ đâu. Chủ nhiệm lớp 11/9 Lưu Nghiêu nhìn những học sinh kém đang ồn ào ở hàng cuối lớp học, lặng lẽ lắc đầu thở dài, thu dọn giáo án.
Thứ sáu tan học, mấy người Khuất Đại Tráng hẹn nhau đến quán net chơi game.
Lạc Băng từ lớp kế bên đi đến, hỏi: “Khi nào chúng ta đi tìm anh Nhượng thế?”
Khuất Đại Tráng mắng cậu: “Tìm gì mà tìm, anh Nhượng ghét nhất là lúc nghỉ ngơi bị người ta làm phiền, mày muốn ăn đập sao?”
Lạc Băng ngượng ngùng: “Cả tuần nay anh ấy không đến trường, tao lo lắng thôi.”
Khuất Đại Tráng không để ý lắm: “Cũng không phải lần đầu. Mày sao lắm lời thế, chơi net không dẫn mày theo!”
Mấy người họ ầm ĩ đùa nghịch đi ra ngoài, vừa bước ra cửa sau lớp học, nhìn thấy một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa mang cặp lặng lẽ đứng ở đó, vừa nhìn thấy họ, đôi mắt long lanh lập tức cong lên nở một nụ cười.
Khuất Đại Tráng giật mình, dùng tay huých Lưu Hải Dương: “Cậu ta muốn gì vậy?”
Lưu Hải Dương chần chừ: “Là đến tìm anh Nhượng chăng?”
Quả nhiên, nhìn thấy thiếu nữ đưa quyển vở đến, trên đó ghi: Tớ muốn tìm Quý Nhượng một chút.
Khuất Đại Tráng vẻ mặt phức tạp: “Tao không biết dùng thủ ngữ.” Sau đó lại nghĩ, “Anh Nhượng hẳn cũng không biết ha, vậy bình thường làm sao nói chuyện với cậu ấy?”
Lưu Hải Dương: “Anh Nhượng toàn dựa vào rống to quát lớn chăng.”
Cậu lấy điện thoại gõ chữ, đưa cho Thích Ánh xem: Chúng tôi cũng không biết anh ấy ở đâu.
Nói đùa chắc, nữ sinh trong trường muốn tìm Quý Nhượng quá nhiều rồi, chẳng lẽ người nào đến hỏi, bọn họ cũng nói chắc? E rằng sẽ bị anh Nhượng đánh chết mất.
Mấy thiếu niên xô đẩy nhau bước nhanh đến cầu thang, Thích Ánh ngẩn người, chạy bước nhỏ đuổi theo.
Cả đường đi theo họ, đi ra ngoài cổng trường.
Khuất Đại Tráng thỉnh thoảng quay đầu nhìn: “Ôi đệch, cậu ta vẫn đi theo, cậu ta muốn gì vậy!”
Đi theo đến trước cổng tiệm net, Lạc Băng huých huých Lưu Hải Dương: “Mày không phải nói anh Nhượng đối với cậu ấy không giống sao? Nếu anh Nhượng biết bọn mình dẫn cậu ấy đến tiệm net, anh ấy có nổi giận không?”
Bọn họ nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý, cũng không dám bước vào nữa.
Thích Ánh cuối cùng cũng đuổi kịp họ, chạy bước nhỏ cả đường, có chút mệt, hai gò má đỏ bừng, ngoan ngoãn mỉm cười, gương mặt mong đợi nhìn bọn họ.
Ánh mắt này ai chống đỡ được chứ.
Khuất Đại Tráng là người đầu tiên đầu hàng: “Bỏ đi bỏ đi, để cô ấy đi thử cũng không sao đâu, anh Nhượng có mở cửa cho cô ấy hay không còn chưa biết được.”
Cậu lấy địa chỉ nhà Quý Nhượng ghi trong mục note ở điện thoại đưa cho Thích Ánh.
Thích Ánh cầm di động chụp lại, vô thanh nói với họ: “Cảm ơn.”
……
Nơi Quý Nhượng ở là trong một khu nhà mới gần ngoại ô.
Loại nhà cỡ lớn vừa giao phòng hai năm trước, phù hợp cho ba thế hệ ở cùng. Giá nhà ở Hải Thành mấy năm nay tăng vọt như ngồi tên lửa vậy, lúc mua một căn nhà lớn như thế hoàn toàn không phù hợp với anh, Quý Nhượng cũng không thèm chớp mắt.
Khi ấy Quý Vĩ Ngạn cũng không ngăn cản anh, chỉ nói là: Thích thì cứ mua.
Còn cho người đến giúp anh trang trí nội thất.
Nơi này hơi xa trường, phải đi hai chuyến xe buýt mới có thể đến.
Lúc Thích Ánh xuống xe, sắc trời đã tối, mưa lâm râm.
Quý Nhượng ở nhà số 8 lô 2, cách cổng lớn của tiểu khu một đoạn, Thích Ánh điền xong giấy đăng ký đến thăm, hai tay che mưa, cả đường chạy bước nhỏ vào trong.
Theo địa chỉ nhà đi tìm nhà của Quý Nhượng, chiếc cửa chống trộm dày nặng dưới ánh đèn dây tóc ở hành lang phát ra ánh sáng lạnh, cô phủi đi nước mưa trên tóc, trên áo, nhấn chuông.
Nhấn ba lần, chờ năm phút, không có người đến mở cửa.
Thích Ánh xoa xoa cánh tay, vì lạnh mà tay khẽ nổi lên da gà, cô nghĩ ngợi, ngồi ở cửa đợi.
Vừa đợi liền đợi hết một tiếng đồng hồ.
Trong lúc đợi, cô lấy vở toán ra làm xong hết bài tập.
Lúc cô ngồi làm bài anh văn điền vào chỗ trống, cửa thang máy phát ra ‘ting’ một tiếng. Quý Nhượng cầm một chiếc ô đen vừa giũ nước vừa bước đến.
Nhìn thấy thiếu nữ ngồi trước cửa làm bài tập, con ngươi liền mở to, ngây người đứng yên tại chỗ.
Thích Ánh không nghe thấy, không biết có người đến, vẫn đang vùi đầu làm bài tập, gặp được câu không biết làm, cô nghiêng đầu cắn đầu bút, gương mặt nhỏ rầu rĩ.
Bên ngoài mưa to gió lớn, thi thoảng lại thổi một trận gió lạnh vào, cô lạnh đến xoa tay, nghĩ ngợi một lúc, cô đem vở toán đã làm xong đặt lên cánh tay chắn gió. Đại khái là cảm thấy cách làm này của mình rất có ích, còn nghiêng đầu cười một cái.
Quý Nhượng cầm ô, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Anh chậm rãi bước lên trước hai bước, chiếc bóng phản chiếu trên mặt đất, Thích Ánh nhìn thấy, ngẩng đầu, đôi mắt lập tức cong lên, cô dọn dẹp xong sách vở, ôm cặp đứng dậy, ngoan ngoãn cười với anh.
Quý Nhượng cảm thấy tim mình như bị một bàn tay bóp chặt, hô hấp không còn thuộc về anh nữa.
Anh thật ra rất muốn mắng người.
Cô rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?
Nơi này tối đen như mực, lỡ như hôm nay anh không về, cô tính sẽ ở đây đợi bao lâu?
Bên ngoài vẫn đang mưa to, không bắt xe được, cô làm sao về đây?
Đây là khu ngoại ô, rất ít người, nếu gặp người xấu thì phải làm thế nào?
Hàng nghìn hàng vạn lần, nhất thời đều là tiếng gào thét trong đầu, khiến cho đầu anh đau nhức, cuối cùng lúc thốt ra miệng, chỉ có một chữ: “Đệch.”
Anh bước từng bước lớn, lấy chìa khóa mở cửa, gần như thô bạo kéo Thích Ánh vào trong, tùy tiện ném chiếc ô đi, bước vào phòng tắm.
Thích Ánh bị anh đẩy lảo đảo, còn có chút mờ mịt, không biết tướng quân tại sao lại vừa nhìn thấy cô liền nổi giận, ngây ngốc đứng trước cửa sảnh. Quý Nhượng rất nhanh liền bước ra, trong tay cầm một chiếc khăn tắm trắng rất lớn, choàng lên người cô, phủ từ đầu đến chân cô.
Vẻ mặt anh âm trầm, động tác thô bạo, Thích Ánh rụt rè quan sát sắc mặt anh, cảm thấy lần này mình có thể lại làm sai gì rồi.
Cô ủ rũ cúi đầu, một mình ảo não.
Cô chỉ là, rất lo cho anh mà thôi.
Quý Nhượng đã mở tủ lạnh coi một lượt, sau đó không lấy ra gì cả, vào phòng bếp đun nước ấm.
Sau khi đun xong, cầm hai ly nước bước ra, đến khi nước không còn nóng nữa, mới lấy ra nhét vào trong tay Thích Ánh, lạnh giọng ra lệnh: “Uống!”
Thích Ánh nghe lời nhận lấy, cúi đầu uống nước, sợ chọc anh giận, cũng không dám nhìn anh.
Quý Nhượng tự nổi giận một lúc, nhìn dáng vẻ ủ rũ chán chường của cô, lại bắt đầu tự trách.
Mình vừa rồi có phải là quá hung dữ rồi không?
Thế cũng không thể trách anh được, ai mà không tức giận chứ!
Thích Ánh uống nước ấm xong, chầm rì rì lấy điện thoại ra gõ chữ. Quý Nhượng đứng bên cạnh, ngón trỏ non mịn trên bàn phím* di chuyển chậm chạp hệt như ốc sên, từng chữ từng chữ viết: Tuần sau cậu có về trường học không?
(*Nguyên văn: “九宫格上”: Ý chỉ bàn phím 9 nút, có ảnh minh họa ở cuối chương)
Quý Nhượng nói: “Cậu là lớp phó học tập sao, còn giám sát tôi có đi học hay không.”
Tốc độ nói chuyện của anh nhanh hơn, Thích Ánh xem không hiểu. Dưới ánh mắt mờ mịt lại trong vắt kia, Quý Nhượng mím môi mỏng, gật đầu.
Cô có chút vui vẻ, nhưng nghĩ tướng quân vẫn đang tức giận, không dám đắc ý vênh váo, lại cúi đầu chậm rãi gõ chữ: Thế tớ về đây.
Quý Nhượng mặt không biểu cảm gõ chữ hỏi: Cậu biết ngoài trời đang
mưa to không?
Thích Ánh đáp: Không biết nha.
Mẹ nó, còn ‘nha’ nữa chứ.
Quý Nhượng tức muốn cười rồi: Thế cậu định về nhà thế nào?
Thích Ánh có dự cảm, câu hỏi này nếu không trả lời đàng hoàng, cô có thể sẽ bị ăn đòn. Ngón tay run run, cọ đến cọ lui, nửa ngày không dám ấn xuống.
Quý Nhượng vừa nhếch môi, khóe mắt hơi rũ xuống, cười lạnh lẽo, dùng khẩu hình nói: “Cậu viết đi.”
Nụ cười này của anh, cực giống một lần, cô nhân lúc tướng quân lên triều lén trốn ra ngoài phủ, gặp phải lưu manh có tiếng trong kinh thành, suýt nữa bị hắn ta trói về phủ, sau đó tướng quân giục ngựa đến, suýt thì dùng vuốt ngựa giẫm chết gã lưu manh kia, sau khi dẫn cô về phủ, bắt cô đứng nhìn cửa sổ trước bàn sách ngẫm nghĩ.
Khi đó, cô làm gì nhỉ?
Hừm… Cô hình như là kiễng chân hôn lên môi tướng quân. Tướng quân quả nhiên hết giận.
Thích Ánh rụt rè ngẩng đầu nhìn Quý Nhượng một cái.
Hic, không được, lần này cô không dám.
Quý Nhượng nhìn dáng vẻ mím môi đáng thương của cô, vẻ mặt cố ý tỏ ra lạnh lùng hơi không duy trì được. Hơn nữa, khoảng cách gần nhau, anh lại ngửi thấy hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trên người cô.
Cô là kẹo dâu biến thành sao??? Sao lại ngửi được hương vị ngọt ngào như thế???
Quý Nhượng hung hăng đứng thẳng người, bước vào phòng ngủ tìm một chiếc áo sơ mi đen ném cho cô: “Khoác vào, dẫn cậu về nhà!”
Thích Ánh ngoan ngoãn cởi khăn tắm xuống, khoác áo sơ mi vào.
Kích cỡ của anh đối với cô mà nói thật sự quá to rồi, góc áo dường như phủ đến gối, tóc đuôi ngựa đằng sau nhét vào trong áo, anh nhìn thấy, đưa tay giúp cô kéo ra.
Mái tóc mềm như lông vũ quét qua lòng bàn tay, vừa chạm vào liền buông ra.
Anh dùng di động gọi xe chuyên dùng đến, chờ xe đến nơi, anh nhặt chiếc ô đen lên, mở cửa bước ra ngoài. Thích Ánh liền ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh, cô không biết Quý Nhượng định tiễn cô, lúc vào thang máy phát hiện Quý Nhượng vẫn không vào nhà, tò mò chớp mắt nhìn anh.
Quý Nhượng nhìn thẳng hỏi: “Nhìn gì mà nhìn, hôm nay ông đây muốn làm người tốt không được sao?”
Bên ngoài mưa càng lớn hơn.
Thích Ánh có chút lạnh, giữ chặt áo khoác trên người. Quý Nhượng cầm dù, cùng cô đi ra ngoài.
Cô sợ anh nổi giận, không dám gần anh quá. Quý Nhượng nhích về bên phải một chút, cô lại cách xa một chút, cuối cùng lại chọc Quý Nhượng xù lông.
Anh mắng: “Cậu tránh cái gì!”
Sau đó đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình.
Lòng bàn tay chạm lên nửa vai phải của cô, đã bị nước mưa làm ướt. Anh trầm mặt, lau lau cánh tay lạnh băng của cô, lại nghiêng ô về phía cô, bước nhanh hơn.
Thích Ánh ngửi được mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt của bệnh viện.
Nhưng rất nhanh liền bị nước mưa cọ tẩy đi.
Ngoài cổng lớn, chiếc xe trong mưa lập lòe nháy đèn.
Quý Nhượng mở cửa ghế sau, chờ cô lên xe, mới gập ô bước vào. Phần lớn người anh đều ướt đẫm, tóc cũng nhỏ giọt, tùy ý phủi phủi, lạnh giọng dặn dò tài xế: “Mở máy sưởi.”
Làn gió ấm nhè nhẹ bắt đầu quanh quẩn trong không gian nhỏ, Thích Ánh xem như đã ấm hơn rồi. Quý Nhượng cũng không nói gì, trầm mặt nhìn nước mưa đánh lên kính xe, lúc lướt qua phố xá sầm uất, bỗng nhớ ra gì đó.
Anh lại quay đầu trừng mắt nhìn Thích Ánh.
Thích Ánh đang ôm cặp ngoan ngoãn ngồi bên cạnh:...
Hu hu hu người ta rõ ràng không làm gì mà.
Quý Nhượng bảo tài xế dừng xe, đến ô cũng không cầm liền dầm mưa chạy ra ngoài.
Thích Ánh còn cho rằng anh đột nhiên nổi giận không cần mình nữa, khóe mắt đỏ hoe. Mím môi ngồi yên, trong lòng vô cùng uất ức.
Kết quả, không lâu sau anh lại quay về, trong tay cầm một ly trà sữa, một chiếc hamburger, một phần khoai tây chiên.
Sau khi lên xe, tất cả đều nhét cho cô, tức giận nói: “Ăn!”
Thích Ánh xoa xoa mắt, hít hít mũi, cắn một miếng, lại uống một ngụm trà sữa.
Rất thơm, rất ngọt.
Lúc xe chạy đến tiểu khu nhà Thích Ánh, đã là tám giờ hơn.
Buổi chiều tan học Thích Ánh có nhắn tin cho Du Trình và Du Trạc, nói mình đi dạo phố cùng bạn học, sẽ về nhà trễ.
Chỉ là không ngờ lại đột nhiên mưa to, Du Trình ở nhà lo lắng, nhắn cho Thích Ánh, hỏi cô khi nào về, có mang ô không.
Cô đáp: Con về đến cổng tiểu khu rồi, có mang ô ạ.
Du Trình nhận được tin, lập tức gọi Du Trạc đang nằm trên sô pha chơi game: “Xuống lầu đón chị con.”
Du Trạc đang giết đến lúc quan trọng, không tình nguyện: “Chị ấy cũng đâu phải không biết đường. Bố, bố có thể đừng xem chị ấy như con nít được không, chị ấy chỉ là không nghe được, lại không phải bị ngốc!”
Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn bò dậy xuống dưới.
Đương nhiên trò chơi không thể thoát ra, vừa đi vừa đánh, vừa xông lên đất đối phương, dùng triple kill, liền thấy cuối đường tiểu khu, dưới ánh đèn vàng, có người cầm ô dần dần bước đến.
Du Trạc vừa nhìn, cảm thấy hẳn là chị cậu về rồi, cũng không nhìn nữa, cùng bạn bè vô cùng nhanh chóng lấy đi vũ khí của kẻ địch, khóe miệng nhếch lên nụ cười của kẻ thắng cuộc, ngẩng đầu vừa nhìn, nụ cười lập tức cứng đờ.
Cậu nhìn thấy Quý Nhượng.
Còn có chị cậu, trong lòng Quý Nhượng...
Trong lòng???
Chị cậu???
Hai người đã đến gần, Quý Nhượng dường như cả người ướt sũng, mà Thích Ánh lại sạch sẽ khô ráo, trong tay còn cầm một ly trà sữa. Nhìn thấy cậu, Thích Ánh dừng bước, trên mặt có chút chần chừ.
Lời nói dối bị em trai vạch trần tại trận, cô có chút khó xử.
Quý Nhượng nhìn thấy Du Trạc, cười một cái, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét, Du Trạc vẫn cảm thấy có ý khiêu khích.
Cả người cậu run lên, bỗng nhớ đến lời lần trước Quý Nhượng từng nói.
Có giống nhau hay không, phải chơi thử mới biết.
Mồ hôi lạnh lập tức toát ra.
Cậu suy sụp rít gào với Quý Nhượng: “Anh đã làm gì chị tôi rồi?!”
Quý Nhượng: “...”
Nếu bây giờ anh đánh thằng ngốc này một trận, Thích Ánh sẽ không trách anh đâu nhỉ?