Đều là người Trung Quốc, cùng sống trên trái đất, trường học là ngôi nhà chung của họ, tổ quốc là người mẹ chung của họ.
Tư tưởng của đại ca bỗng vượt lên một tầm cao mới, Du Trạc cảm thấy mình có chút theo không kịp.
Trên loa phát thanh của trường phát lên khúc tiến hành vận động, vang lên giọng dõng dạc: “Chúc mừng bạn Du Trạc lớp 10/7 giành giải nhất trong cuộc thi nhảy cao nam, cậu là gió xuân ấm áp, là hoa thơm ngày hè, là trời xanh mùa thu, là ánh mặt trời ngày đông rực rỡ, cậu vĩnh viễn là niềm tự hào của lớp 10/7.”
Du Trạc: “...”
Mẹ nó, đây là ai viết vậy.
Thích Ánh cũng nghe thấy, ôm bụng cười không ngừng, đến cả đáy mắt của đại ca lạnh lùng cũng không nhịn được lộ ra ý cười. Du Trạc vô cùng xấu hổ, ném lại một câu, “Ngày mai em chạy tiếp sức, phải đến xem đấy”, dứt lời cậu liền chạy đi.
Hội thao vẫn nhiệt liệt diễn ra.
Quý Nhượng chỉ đăng ký có một môn chạy nước rút 50m, anh muốn Thích Ánh lại cổ vũ anh cũng không được, chỉ có thể chờ năm sau. Điều này khiến cho đại ca cả ngày đều buồn bực không vui, đến cả lúc nhận giải, gương mặt cũng trầm xuống.
Giáo viên trao giải trêu: “Sao, chê giải thưởng quá ít à?”
Quý Nhượng nhìn quyển sổ da bò trên tay mình cùng cây bút máy, không nghĩ ra mình vì cái gì mà liều mạng.
Đến cả cổ vũ cũng không kiếm được một lần, quả là thiệt thòi.
Đến cả cây cờ nhỏ cũng là sau đó mới được bù vào!
Hơn nữa cô còn làm nhiều cây như vậy!
Buổi chiều, lúc thi 1000m nữ, Thích Ánh lại từ trong túi lấy lá cờ có mặt sau ghi “Nhạc Lê cố lên.”
Sóng lòng đại ca lập tức dâng trào, thậm chí anh còn muốn đánh người nữa.
Thích Ánh không hề phát giác, cô còn từ trong túi lấy ra một cây cờ nhỏ y hệt đưa cho anh, nhờ anh vẫy cùng tạo khí thế cho Nhạc Lê.
Nhìn đi, còn chuẩn bị cho người ta nhiều hơn mình một mặt nữa.
Thật chua xót.
Nhạc Lê đứng bên sân đang điều chỉnh hô hấp cũng nhìn thấy bọn họ, có hơi lo lắng lại có chút hưng phấn vẫy tay với hai người, cây cờ nhỏ trong tay Thích Ánh cũng huơ càng vui hơn.
Thân là trọng tài, Thẩm Ước cầm danh sách đi đến, vừa nhìn một lượt, đầu tiên là điểm danh số lượng người thi đấu, lúc gọi tên Nhạc Lê, cô đến tiếng ‘có’ cũng trở nên run run.
Thẩm Ước cũng nghe ra, phì cười, điểm danh xong đi đến trước mặt cô an ủi: “Đừng căng thẳng, cứ theo phương pháp thầy chỉ chạy là được rồi. Thắng thua không quan trọng, quan trọng là em đã tham gia.”
Nhạc Lê liên tục gật đầu: “Không được! Em đã nói muốn giành hạng nhất!”
Thẩm Ước thầm nghĩ, thật nhìn không ra, lòng hiếu thắng của cô gái nhỏ cũng khá mãnh liệt. Anh liền không nói nhiều nữa, dặn dò: “Co duỗi nhiều một chút, lúc chạy chú ý an toàn.”
Cô gật đầu chắc nịch.
Chờ các thí sinh vào đường chạy, Thẩm Ước cầm còi đứng bên cạnh, trầm giọng nói: “Chuẩn bị!”
Dừng một chút, tiếng còi liền vang lên.
Bóng người của các đường chạy cùng lúc chạy như bay. Nhạc Lê nhớ lời Thẩm Ước dặn, không vội vàng lúc bắt đầu chạy liền tăng tốc, cô duy trì tốc độ, đồng thời điều chỉnh hô hấp, tránh cho chức năng của tim và phổi không theo kịp.
Cô không nhanh không chậm, nhưng những thí sinh kia lại không như vậy, sau khi vọt lên phía trước liền cách cô một khoảng.
Nhạc Lê thấy thế, trong mắt lập tức hiện nên vẻ sốt ruột, vừa tăng tốc muốn đuổi theo. Cách đó mấy chục mét lại nghe thấy giọng Thẩm Ước hô to: “Duy trì tốc độ! Không được gấp!”
Anh vẫn luôn ở đó quan sát cô.
Nhạc Lê nắm chặt nắm đấm, ổn định lại.
Cứ thế duy trì, sau một vòng, vốn đang chạy cuối cùng, Nhạc Lê đã vượt qua hai người đằng trước, chạy đến vị trí thứ ba, sau khi hết một vòng liền trở thành vị trí thứ hai.
Còn lại nửa vòng cuối cùng, tiếng cổ vũ xung quanh cũng càng lúc càng nhiệt liệt. Nhạc Lê bắt đầu tăng tốc, đua cùng người đầu tiên.
Từ bé đến lớn cô đều không thích vận động, thể chất kém, chức năng tim phổi cũng yếu, lúc nãy chạy hai vòng đã cảm thấy mình sắp tắt thở rồi. Vừa tăng tốc, tim đập nhanh hơn, dường như từng tế bào trong người đều gào thét đau nhức.
Trong đầu vang lên tiếng ong ong, toàn bộ đều dựa vào lời hứa với Thẩm Ước mà kiên trì.
Điểm đích càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, nhưng nữ sinh chạy đầu cũng am hiểu sâu sắc tầm
quan trọng của phút nước rút cuối cùng, từ đầu đến cuối đều chạy trước cô mấy mét, khiến Nhạc Lê sống chết đuổi không kịp.
Nhạc Lê cắn chặt răng, lúc sắp đến đích, lập tức nhảy về phía trước, dường như cùng lúc với nữ sinh kia nhảy qua điểm đích.
Chạy quá nhanh không dừng lại kịp, ‘rầm’ một tiếng, cô ngã trên mặt đất, đầu gối tức khắc chảy máu. Vừa đau vừa mệt, cả người đều không dậy nổi rồi, chỉ đành nằm trên đất.
Xung quanh hét lên, liên tục có bạn học ra đỡ cô, Thẩm Ước nhét danh sách cho học sinh bên cạnh, vội chạy qua.
Máu trên đầu gối chảy đầy đất, vẻ mặt Thẩm Ước sốt ruột, nửa quỳ bế Nhạc Lê lên, hỏi học sinh bên cạnh: “Có nước suối sạch không?”
“Thầy ơi, em có!”
Không biết là ai đưa đến, Thẩm Ước mở nắp chai, dùng nước rửa sạch bụi trên vết thương của cô, sau đó bế cô đứng dậy, chạy về hướng phòng y tế.
Thích Ánh cầm cây cờ nhỏ ở bên kia, sốt ruột đến nước mắt sắp trào ra. Trong hỗn loạn, Quý Nhượng nắm lấy tay cô, kéo cô đi lên.
Lúc đến phòng y tế, Nhạc Lê mới bình tĩnh lại.
Cơn đau ở đầu gối truyền thẳng lên não, khiến cô đau đến khóc. Thẩm Ước đặt cô lên giường, vội hỏi bác sĩ: “Anh xem giúp cô bé xem có bị thương đến xương không? Nếu nghiêm trọng, tôi lập tức gọi xe cấp cứu.”
Bác sĩ giữ lấy bắp đùi của Nhạc Lê xoay một vòng, hỏi: “Thế nào? Em vẫn có thể cử động chứ?”
Nhạc Lê vừa khóc vừa gật đầu, bác sĩ xác nhận tình trạng vết thương chỉ là bị thương ngoài da, lấy thuốc khử trùng trong hộp thuốc đưa cho cô. Thẩm Ước giúp cô bôi thuốc, thấp giọng an ủi: “Không sao, không bị thương đến xương, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa, em cố chịu một chút.”
Nhạc Lê vừa nức nở vừa hỏi: “Thầy Thẩm, em hạng nhất sao?”
Động tác trên tay của Thẩm Ước liền khựng lại.
Anh là trọng tài, vừa rồi nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Tuy Nhạc Lê có chạm vạch đích, dường như là song song, nhưng thật ra vẫn chậm hơn nữ sinh kia khoảng cách một bả vai.
Nhưng cô gái nhỏ đã khóc thành thế này, lại bị thương nghiêm trọng như thế, vẫn còn nhớ chuyện mình đã lấy được hạng nhất chưa, anh thật sự không nhẫn tâm mở miệng.
Nhạc Lê thấy anh không nói, cũng đã hiểu rõ là chuyện gì, òa một tiếng khóc càng dữ dội hơn.
Thẩm Ước luống cuống tay chân, chuyện băng bó vết thương liền giao cho bác sĩ, đứng dậy đi đến bàn cầm vài tờ khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt. Anh thấp giọng an ủi: “Tinh thần thể dục không chú trọng thắng hay thua, chỉ cần em giỏi hơn bản thân trước kia, cũng là một loại thắng lợi. Tuần trước em đến nửa vòng cũng chạy không nổi, lần này đã là tiến bộ rất lớn rồi.”
Nhạc Lê khóc nức nở, “Nhưng em từng nói muốn giành hạng nhất cho thầy xem...”
Thẩm Ước cười, xoa mái tóc rối ướt đẫm mồ hôi của cô: “Thầy càng thích hạng nhì hơn, hạng nhất có gì tốt chứ, đứng chỗ cao khó tránh được việc rét vì lạnh.”
Bàn tay ấy vừa rộng vừa ấm, lòng bàn tay tỏa ra nhiệt độ nhàn nhạt. Cô khóc đến hai mắt sưng húp, ngắm nhìn nụ cười gần trong gang tấc, hạt giống thầm mến trong lòng ‘tách’ một tiếng nở rộ.
Nhạc Lê nín khóc, nhoẻn môi cười.
Sau đó cười ra một chiếc bong bóng nước mũi.
Thẩm Ước: “...”
Nhạc Lê: “...”
Ôi trời ơi!
Hỡi đất ơi!
Mau đem tôi đi đi!!!