Rất nhiều tin đồn về đầu gấu Nhất Trung, thật thật giả giả, cuối cùng khiến anh tiếng ác nổi danh không ai dám dây vào. Nếu muốn đi làm sáng tỏ từng tin một, có lẽ không biết đến ngày nào tháng nào mới có thể sáng tỏ hết, hơn nữa chuyện học cũng không cần lo nữa.
Quý Nhượng không để ý đến chuyện này, ngược lại là mười mấy học sinh nhận về phí bảo kê lại đi khắp nơi giúp anh đính chính.
Nghe nói Quý Nhượng còn sai họ đem tiền thừa đi mua sách vở quyên góp cho trường tiểu học Hi Vọng, thật sự khiến những người nghe tin xong há hốc ngỡ ngàng, họ đều xôn xao tỏ ý không tin: Người mà các người nói là đầu gấu trong trường học hay là thanh niên ba tốt của Trung Quốc?
Quý Nhượng không rảnh để ý đến những lời đồn nhảm nhí này, dù sao đi nữa kì thi cuối kì cũng đã đến gần rồi.
Ngô Duệ đặt ra mục tiêu cho anh là phải nằm trong top 300, điểm số của anh so với thành tích hạng 299 thì vẫn còn thiếu hơn 50 điểm. Học thêm vài từ vựng anh văn, hiểu thêm vài công thức toán, hẳn sẽ theo kịp nhỉ?
Cho nên đại ca gần đây vô cùng yên ắng, trong lòng chỉ nghĩ đến học hành.
Ngoài học những kiến thức cơ bản mà Ngô Duệ củng cố cho anh, Quý Nhượng còn lén lút đi học thêm ở chỗ những giáo viên mà Lưu Nghiêu giới thiệu cho anh. Ngô Duệ đã nói, anh không thể học từ từ như những học sinh khác, người ta đều là tích lũy ba năm, mà anh chỉ có thời gian một năm rưỡi mà thôi.
Anh càng phải cố gắng hơn mới được.
Thế là cuộc sống phóng túng hỗn loạn trước đây trở thành nghiêm túc nghe giảng, tan học học thêm, thức khuya giải đề.
May mà đầu óc anh thông minh, những thứ cần học thuộc cần ghi nhớ chỉ cần đọc hai ba lượt liền sẽ không quên nữa, những dạng đề tương tự làm qua một lần sẽ không sai nữa.
Thức khuya xem như cũng không lãng phí.
Khuất Đại Tráng nhìn thấy quầng thâm mắt xanh đen của đại ca nhà mình, cậu không khỏi lo lắng: "Anh Nhượng, thận của anh còn tốt chứ?"
Quý Nhượng: "???"
Lưu Hải Dương: "Anh Nhượng anh đi học đi! Em giúp anh đánh chết thằng ngu này!"
Quý Nhượng cầm sách địa cùng vở ghi của mình: "Đánh hay, tao thưởng."
Lúc ra khỏi lớp, đằng sau truyền đến tiếng gào thét thảm thiết như giết lợn của Khuất Đại Tráng.
Ngày đông âm u suốt nửa tháng trời, hôm nay cuối cùng cũng có nắng, tuy vẫn lành lạnh nhưng ánh mặt trời từ ô cửa sổ chiếu vào, ánh vàng vẫn khiến cho cơ thể sản sinh ảo giác ấm áp.
Thật khiến người ta muốn ngủ.
Giáo viên dạy địa là một người đàn ông trung niên nghiêm khắc, cổ lỗ sĩ, giọng giảng bài trầm thấp thật sự là liều thuốc thôi miên.
Quý Nhượng đêm qua ngồi làm đề toán đến hai giờ sáng, không chống đỡ nổi liền thiếp đi, nhưng Thích Ánh đang ngồi bên cạnh anh, lên lớp ngủ gục là loại chuyện chỉ có học sinh hư mới làm, anh tuyệt đối không thể làm!
Chỉ có thể cố gắng chống đỡ, dùng đầu bút nhọn đâm vào đùi mình.
Không ngờ đến 9102 năm*, chuyện buộc tóc lên trần nhà vẫn còn xảy ra.
(* Cách chơi chữ, viết ngược của 2019, ý chỉ đã thời nào rồi còn có chuyện như thế xảy ra)
Hai tiết địa liên tiếp, chuông giải lao vừa vang lên, Quý Nhượng đầu gục lên bàn, dường như có thể trong vòng vài giây liền có thể ngủ sâu. Trong tay anh vẫn cầm cây bút màu hồng.
Thích Ánh vốn muốn cùng anh trao đổi vở ghi, xoay đầu nhìn thấy gương mặt ngủ say mệt mỏi của thiếu niên, cô liền khẽ đặt quyển vở xuống.
Vài tia nắng xuyên vào, vừa khéo rơi lên lông mi dài dài của anh, phản chiếu lên da mặt anh trông càng trắng hơn, xanh đen nơi đáy mắt cũng càng rõ ràng hơn. Dáng vẻ này của Quý Nhượng, rút đi vài phần cố tỏ ra lạnh nhạt khi thức, càng thêm phần dịu dàng chết người.
Cô hơi nghiêng người, nhích lại gần anh hơn, bắt chước anh nằm xuống bàn.
Ngón tay nhỏ nhắn đưa lên trên mi mắt anh, che đi ánh sáng chói mắt.
Anh thở rất nặng, có thể là tư thế ngủ không thoải mái, một lọn tóc rũ xuống của cô bị hơi thở của anh làm lay động. Trên người thiếu niên có hương xà phòng dễ ngửi, không còn mùi thuốc lá.
Không biết từ khi nào anh lén cai thuốc.
Cô cảm thấy rất dễ ngửi.
Lần trước gần tướng quân như thế, đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đây rồi.
Khi đó biên cương hỗn loạn, chàng ngủ không ngon, cô rất dễ bị làm thức giấc, cô lẳng lặng ngồi dậy, tay chống gối, mượn ánh trăng sáng ngoài ô cửa nhìn thấy chàng đang nhíu mày.
Cô muốn giúp chàng gánh vác những chuyện khiến chàng buồn lòng, nhưng cô không biết gì cả, chỉ có thể trong đêm khuya như thế, khẽ cúi đầu hôn lên đôi mắt chàng.
Tướng quân lập tức thức giấc, chàng là người luyện võ, thật ra so với cô còn dễ thức hơn. Đôi tay săn chắc của chàng vòng qua eo cô, chàng ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, khàn giọng bảo: "Ngoan, mau ngủ thôi."
Sau đó biên cương bị nước địch xâm phạm với quy mô lớn, tướng quân khoác lên chiến giáp xuất chinh, một lần đi liền đi cả năm trời.
Lần nữa gặp lại, đã là sinh tử cách biệt.
Thích Ánh lẳng lặng thở dài.
Chuông vào học vang lên bên tai.
Quý Nhượng hệt như phản xạ có điều kiện, chợt mở mắt ra.
Nhìn thấy Thích Ánh đang đối mặt với mình cách tầm ba tấc.
Cô cong mắt nhìn anh cười, nhưng đôi mắt cô lại ươn ướt như phủ một lớp sương mù, dường như cô vừa mới khóc.
Gần quá, anh ngửi được hương ngọt của son trên môi cô.
Một cảm giác xao động từ bụng dưới truyền thẳng lên não.
Anh rất muốn hôn cô.
Là loại ấn cô vào ngực hung hăng hôn cô.
Nhưng lý trí nói cho anh biết rằng không được. Đây là lớp học, xung quanh có rất nhiều người.
Quý Nhượng nhắm mắt, hầu kết lên xuống một trận, giọng anh mang theo âm khàn khàn vừa thức dậy: "Lần sau lại nhìn ông đây như vậy, sẽ để cậu biết hậu quả."
Anh lập tức ngồi thẳng người, cầm lấy chai nước suối bên góc bàn uống vài ngụm.
Thầy địa lý bước vào trong lớp, Thích Ánh chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa cánh tay hơi tê của mình, cô ngoan ngoãn cười một cái.
Buổi chiều tan học, các chủ nhiệm lớp lên lớp thông báo: Bắt đầu từ ngày mai lớp 10 và lớp 11 bắt đầu mở lớp tự học tối, để các bạn muốn ôn tập trong trường có thể thuận tiện nghênh tiếp kì thi cuối kì.
Nhất Trung thường là đến học kì sau, lớp 11 mới có buổi tự học tối, trước đó đều không mở lớp tự học, mỗi ngày tan học đều đúng giờ khóa cửa. Bây giờ bắt đầu mở lớp tự học tối, cũng không có quy định bắt buộc, không có giáo viên giám sát, thuận tiện cho học sinh ngoan
ôn tập, cũng thuận tiện cho học sinh hư quậy phá.
Ví dụ như Khuất Đại Tráng, cậu trực tiếp dùng di dộng kết nối với bluetooth máy chiếu, ở trong lớp mở phim coi.
Tạ trời tạ đất, cậu không mở phim heo.
Nhưng mức độ đáng sợ cũng không thua kém, vì cậu mở phim ma.
Trong lớp vẫn có vài học sinh ngoan ở lại ôn tập, bị cậu phá như thế, toàn bộ đều chạy đi.
Khuất Đại Tráng vô cùng đắc ý, gọi các anh em chạy đến lớp 11/9 xem phim ma, mượn cớ bao cả rạp.
Quý Nhượng thật sự muốn đánh chết cậu ta, lúc anh cầm đề muốn đánh cậu, Khuất Đại Tráng ôm đầu chạy loạn: “Em đang giúp anh thả lỏng cơ thể và tinh thần, anh biết không! Anh cứ học như thế này, em thật sự lo lắng anh sẽ biến thành dáng vẻ mọt sách như Ngô Duệ đấy!”
Các đàn em được gọi đến xem phim đều rất hớn hở, vừa kéo vừa khuyên: “Anh Nhượng đến đây, thư giãn đi, chỉ lần này thôi! Ngày mai bọn em bảo đảm sẽ cùng anh học hành đàng hoàng!”
Lạc Băng vô cùng nhanh trí: “Anh Nhượng, anh cùng tiểu tiên nữ xem phim bao giờ chưa? Hay gọi cô ấy đến xem đi!”
Đại ca im lặng một lúc, anh dao động rồi.
Anh nhắn tin cho Thích Ánh, hỏi cô có muốn đến lớp 11/9 xem phim không.
Thích Ánh rất nhanh liền nhắn lại: Muốn~
Vài phút sau, Thích Ánh cùng Nhạc Lê liền từ cửa trước ló đầu vào trong.
Nhạc Lê nhìn cảnh đang tạm dừng trên màn hình, kinh ngạc hỏi: “Các cậu không sợ giám thị sang đây sao?”
Khuất Đại Tráng dương dương đắc ý: “Đàn em tôi đã nói nửa tiếng trước ông ấy lái xe đi rồi. Yên tâm, đằng trước đều có tai mắt cả rồi.”
Quý Nhượng ngồi ở giữa lớp, ngoắc tay với Thích Ánh. Cô ngoan ngoãn chạy qua, ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó từ trong túi áo đồng phục lấy ra một cây kẹo sữa hình thỏ trắng đặt lên bàn.
Đồ ngốc này lại còn chuẩn bị thức ăn vặt.
Cười chết anh mất.
Khuất Đại Tráng hưng phấn nói: “Mọi người ngồi ngay ngắn, tôi tắt đèn đây, chuẩn bị chiếu phim!”
Vừa dứt lời, cửa trước lại có một người chạy vào. Ngô Duệ ôm cặp đứng trước cửa, tò mò nhìn bọn họ: “Bạn học Quý, cậu không phải nói có đề không biết muốn nhờ tôi giảng cho cậu sao? Mọi người ở đây làm gì vậy?”
Quý Nhượng nói: “Gạt cậu thôi, gọi cậu đến xem phim.”
Khuất Đại Tráng cả mặt ghét bỏ lườm Ngô Duệ vài cái: “Mọt sách không thể nào lêu lỏng với bọn mình đâu.”
Kết quả Ngô Duệ lại đẩy mắt kính, vô cùng hưng phấn chạy vào: “Xem phim à? Được đấy? Xem phim gì thế? Vừa bắt đầu chiếu ư?”
Thế là cả đám người tắt đèn, ở trong lớp xem phim ma.
Nhạc Lê không biết là phim ma, vừa bắt đầu xem cô nàng liền bị dọa đến thét lên, Khuất Đại Tráng từ đằng sau đưa tay bịt miệng cô lại: “Đừng la! Lát nữa kéo giáo viên đến bây giờ!”
Nhạc Lê vừa sợ lại vừa muốn xem, một tay che miệng, một tay che mắt, từ trong khe hở ngón tay coi phim.
Quý Nhượng đưa mắt nhìn Thích Ánh bên cạnh.
Cô rất bình tĩnh, mở to mắt, vừa ăn kẹo vừa xem đến không rời mắt.
Đại ca rất thất vọng.
Tại sao cô lại không sợ chứ?
Tại sao cô không bị dọa đến chui rúc vào trong lòng mình.
Khuất Đại Tráng chọn phim ma rác rưởi gì vậy, không đáng sợ chút nào cả!
Trong lớp thi thoảng lại phát ra vài tiếng hét, học sinh bên ngoài đã tò mò ló đầu vào bên trong, nhìn thấy họ đang phát phim, thật sự là sững sờ cả người.
Tin tức rất nhanh liền truyền ra ngoài.
Vẫn là 11/9 trâu nhất.
Không lâu sau, hội học sinh liền nhắn tin báo cho giám thị. Lúc Khuất Đại Tráng nhận được tin từ tai mắt mình, đã là mười phút sau.
Khuất Đại Tráng vừa nhảy bật một cái cao gần 1m: “Ôi đệch, Kim Luân Pháp Vương quay về rồi! Mau mở đèn, mau tắt máy!”
Trong lớp nhất thời hỗn loạn.
Ngoài kia, giám thị đã khí thế hùng hổ đi lên lầu, đi thẳng đến lớp 11/9.
Bây giờ những học sinh này quả thật là gan to tày trời, không lo học hành! Trường học mở lớp là để chúng thuận tiện học hành, lại bị chúng lấy làm địa điểm vui chơi đến rối tung rối mù!
Nhất định phải bắt toàn bộ! Trừ điểm học phần!!!
Giám thị có biệt hiệu là Kim Luân Pháp Vương đi thẳng đến cửa lớp 11/9, vừa đẩy cửa ra.
Sau đó liền nhìn thấy học sinh nhất khối đang cầm phấn, đứng trên bục giảng vừa viết vừa lớn tiếng nói: “Chúng ta xem chuyển động của thiên thể là một chuyển động tròn, và lực hướng tâm của nó được cung cấp bởi lực hấp dẫn. Cho nên F hướng tâm = F hấp dẫn, suy ra...” Cậu dường như đến giờ mới phát hiện ra giám thị đang đứng ngoài cửa. Ngô Duệ đẩy gọng kính, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Thầy Chu, sao thầy lại đến đây?”
Giám thị: “...”
Lại nhìn đám học sinh ngồi bên dưới, gương mặt nghiêm túc chuyên chú của từng người đều giống như học sinh siêng học.
Giám thị hòa hoãn lại, khó khăn hỏi: “Em làm gì ở đây vậy?”
Ngô Duệ khẽ cười: “Em dạy thêm cho các bạn. Để nâng cao điểm trung bình khối của chúng em, nâng cao tỉ lệ tiến bộ của trường chúng ta, đó là trách nhiệm cấp bách của mỗi học sinh Nhất Trung.”
Giám thị: “...”
Lý do này thật sự khiến người ta không có sức phản bác.