Thích Ánh cúi đầu nhìn bằng khen mà mình vẽ.
Làm sao cũng không nghĩ ra, cuối cùng ước nguyện nho nhỏ này lại đổi thành cô đừng giận nữa.
Người này thật là...
Không nói đạo lý.
Rõ ràng là anh trốn mình trước cơ mà.
Nhưng hết cách rồi, ai bảo mình lại là người giữ lời hứa chứ. Không giận nữa thì không giận nữa vậy, thật ra tối nay cô ăn hộp pudding dâu kia đã không thể nào giận anh rồi.
Thế là cô nhận lấy tờ giấy khen, mím môi gật đầu với anh.
Tai thỏ trên đầu cô cũng lay lay, trông rất ngoan. Quý Nhượng không nhịn được phì cười, đưa tay xoa đầu cô.
Thích Ánh cả mặt nghiêm túc đẩy tay anh ra. Tuy cô không giận anh nữa, nhưng không có nghĩa là đã cho qua chuyện này. Cô lấy điện thoại gõ chữ hỏi anh: Tại sao phải tránh tớ?
Quý Nhượng nhìn màn hình điện thoại, không biết phải trả lời thế nào.
Tại sao nhỉ?
Bởi vì cậu rất ngọt ngào, rất dễ khiến người ta phạm tội.
Mà sức tự kiềm chế của ông đây lại không tốt.
Bởi vì chỉ cần gần cậu, tôi liền muốn ấn cậu vào trong lòng hung hăng hôn.
Nhưng lại muốn bảo vệ cậu thật tốt, ai cũng không thể đụng vào, đến cả bản thân cũng không được.
Đến nửa ngày, Quý Nhượng ra vẻ không đứng đắn véo mặt cô: “Vì ông đây da mặt mỏng, hôn cậu xong không có mặt mũi gặp cậu, được chưa?”
Thích Ánh kinh ngạc mở to mắt, sau khi phản ứng lại, cô hơi ngượng ngùng rũ mắt, gõ chữ: Tớ đã đồng ý với cậu không nói cho người khác biết mà.
Cô lại nói: Thế tớ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì là được.
Quý Nhượng hung dữ: “Không được! Cậu phải nhớ!”
Thích Ánh cảm thấy người này rất ấu trĩ.
Xe buýt chầm chậm lăn bánh đến, anh đưa tay nhận lấy cặp cô, tâm tình rất tốt: “Đi, anh trai đưa em về nhà.”
Từ lần trước mặt mẹ Nhạc Lê mạo nhận thân phận anh trai cô, anh dường như bị nghiện vậy, mỗi lần trêu cô đều tự xưng mình là anh.
Thích Ánh có chút buồn cười, ngoan ngoãn theo anh lên xe.
Quý Nhượng đối với chuyện say xe lần trước có chút ám ảnh, may mà lúc này xe vẫn còn rất nhiều chỗ trống, hai người đi đến hàng ghế sau ngồi xuống, anh mở cửa xe ra, có không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, không khí trong xe sẽ không khó ngửi như thế nữa.
Chiếc xe chạy trên phố dài trong đêm đông. Mỗi lần dừng trạm, đều có khách lên xuống, có người là dân đi làm, có đôi vợ chồng, cũng có cụ già. Thế giới muôn màu bỗng khiến anh có chút mong đợi đối với tương lai xa xăm sau này.
Anh không nhịn được nghĩ đến rất nhiều năm sau, anh cũng sẽ cùng cô ngồi xe buýt như thế, đến đón cô tan làm, đưa cô về nhà chăng?
Hẳn không thể nào, anh tệ đến mức cả xe cũng mua không được, sao có mặt mũi đón cô tan làm đây???
Mẹ nó, lần này ngồi xe buýt, anh lại bị say xe.
Cả đường cố gắng kiềm chế đến trạm dừng gần nhà Thích Ánh, xe vừa dừng anh liền xông xuống xe, may mà bên cạnh trạm dừng có máy bán nước tự động. Sau khi mua một chai nước suối uống, anh mới cảm thấy đỡ hơn chút. Thích Ánh lo lắng nhìn anh, nhớ đến lần trước đi được nửa đường, anh bỗng xuống xe, đến lần này cô mới nhận ra, có thể anh bị say xe.
Cô nhìn một lượt, tiệm trái cây bên đường đã sắp đóng cửa, cô vội chạy sang đó mua một quả quýt về.
Quý Nhượng còn dựa bên trạm xe buýt nghỉ ngơi, chóp mũi bỗng ngửi thấy hương quýt nhàn nhạt. Vừa nghiêng đầu, anh liền thấy Thích Ánh đang bóc vỏ quýt, hương quýt thoang thoảng hòa vào trong không khí, đầu ngón tay cô nhuộm màu vàng cam.
Quý Nhượng đợi ăn quýt.
Thế nhưng, sau khi cô bóc vỏ xong, cô đưa vỏ quýt cho anh, sau đó cô đứng ăn quýt.
Quý Nhượng: “...”
Cô ăn xong quýt mới nhắn cho anh: Trong dạ dày không thoải mái không thể ăn lạnh, lát nữa cậu vẫn phải ngồi xe về, vỏ quýt có thể làm dịu cảm giác say xe, ngửi nhiều một chút sẽ khỏi thôi.
Đây chính là lý do cậu ăn quýt còn tôi ngửi vỏ quýt ư???
Quý Nhượng suýt tức chết.
Đưa cô đi đến cổng tiểu khu, vỏ quýt trong tay đã bị anh vò không còn hình dáng gì nữa.
Chỉ là, hình như thật sự hữu dụng.
Lúc dừng lại, Thích Ánh nhận lấy cặp mình mang vào, cô vẫy tay chào anh, dùng khẩu hình nói: “Về nhà sớm chút nha.”
Anh ừ một tiếng, thấy cô xoay người, bỗng nghĩ ra gì đó, anh kéo lấy quai cặp cô. Thích Ánh quay đầu, thấy biểu cảm trên mặt anh có chút không tự nhiên, úp úp mở mở nửa ngày, sau đó mới thấp giọng nói: “Nếu cuối kì tôi thi tốt, cậu lại tặng tôi một tấm bằng khen chứ?”
Dáng vẻ anh muốn bằng khen hệt như con nít đòi kẹo ăn vậy.
Trong lòng Thích Ánh liền trở nên mềm mại, cô nhoẻn môi gật đầu.
Sau vài trận tuyết nhỏ, cùng với ngày đông giá rét trôi qua, kì thi cuối kì rốt cuộc cũng đã đến.
Chủ nhiệm các lớp không khỏi lại nhắc nhở: “Phải nghiêm túc đọc đề! Các em đa phần đều mất điểm vì không đọc kĩ đề! Bài nào không biết thì bỏ qua trước, đừng lãng phí thời gian, phải làm những bài mình biết trước đã. Sau khi làm xong bài cần phải kiểm tra lại! Đây là chuyện tôi nhắc nhở lần nữa! Đừng có uể oải như thế, lấy ra chút tinh thần cho tôi! Mọi người đều muốn năm mới về nhà không bị ăn đòn đúng không? Thế thì thi cho thật tốt vào!”
Kì thi này cứ thế mà khua chiêng gõ trống bắt đầu.
Từ trước đến nay, Quý Nhượng lần đầu tiên không thi ở phòng bét.
Phần ở giữa trong top ngoài 300, không nói là thành tích rất tốt, nhưng đa phần đều thành thực với bổn phận của học sinh, Quý Nhượng vừa bước vào liền thu hút toàn bộ ánh mắt
trong phòng.
Bọn họ không dám nhìn thẳng để đánh giá anh, nhưng lại không nhịn được tò mò. Dù sao chăng nữa đầu gấu trước giờ đều hạng bét bỗng nhảy lên bằng hạng với họ, những lời đồn liên quan đến việc anh gian lận vẫn mãi không dứt.
Đến cả giáo viên cũng quản không nổi anh, người này thật sự rất lợi hại.
Quý Nhượng đập quyển sách ngữ văn lên bàn, rầm một tiếng, khiến cho những người xung quanh đều run rẩy.
Anh nâng nửa mí lên, vừa từ tốn vừa lạnh lùng hỏi: “Ông đây rất đẹp sao?”
Xung quanh vội thu tầm mắt về.
Lúc giáo viên cầm đề thi bước vào vẫn cảm thấy tò mò, sao lớp này lại yên ắng như vậy. Cô xé niêm phong bì đựng trước mặt các học sinh, chuông bắt đầu thi vang lên, đề thi liền được truyền xuống.
Thi học kì tổng cộng hai ngày.
Sau khi thi xong vẫn cần học một tuần nữa mới được nghỉ tết, cả tuần này cơ bản đều là sửa đề sau khi có điểm.
Vừa về lớp, Khuất Đại Tráng liền hỏi anh: “Anh Nhượng, anh cần dò đáp án không?”
Quý Nhượng lườm cậu một cái: “Dò đáp án với mày, ông đây bị điên rồi sao?”
Khuất Đại Tráng không phục: “Anh đừng xem thường người ta như thế! Em vừa nghe lớp phó học tập bàn tán, đáp án vài câu của em đều giống với cậu ta đó! Câu tự luận toán đầu tiên bằng 0!”
Khóe mắt Quý Nhượng giật giật: “Thật hả?”
Khuất Đại Tráng: “Thật mà! Anh tính ra bao nhiêu?”
Quý Nhượng: “...1.”
Khuất Đại Tráng thương hại nhìn anh: “Thế anh tính sai rồi.”
Đại ca buồn bực, “Cút, không được phép nói chuyện với ông nữa!”
Quý Nhượng cảm thấy sau khi thi xong mình mắc chứng bệnh âu lo, nếu không tại sao mỗi lần thi xong chờ ngày ra kết quả anh lại cảm thấy dày vò như thế chứ? Đặc biệt là sau khi biết kết quả của câu tự luận đầu tiên ra 0, cảm giác lo âu đó thật sự là khiến người ta phát điên.
Cả ngày buồn bực không vui, lúc tan học, anh chậm rì rì dọn sách vở, Thích Ánh đã ôm cặp chạy đến đợi anh.
Thấy anh hình như có chút không vui, cô viết chữ hỏi anh: Sao thế? Thi mệt quá à?
Quý Nhượng lắc đầu, cố tỉnh táo cười với cô: “Hơi mệt thôi, không sao đâu.”
Khuất Đại Tráng bên cạnh nhiều chuyện nói: “Anh Nhượng là mệt tim, từ lúc anh ấy biết đáp án câu tự luận thứ nhất của toán là 0 chứ không phải một, liền chắc chắn phần cuối là bi kịch.”
Quý Nhượng lấy sách ném cậu.
Thích Ánh tò mò nghiêng đầu, cúi đầu viết: Không phải đâu, đáp án câu một là 1 nha.
Quý Nhượng: “!!!”
Khuất Đại Tráng: “???”
Không tin cứ ngẩng đầu nhìn, ông trời đã bỏ qua cho ai!
Thời gian ba ngày thấm thoát trôi qua, bảng điểm đến sáng thứ năm được dán lên.
Quý Nhượng không khiến bản thân thất vọng, anh đạt được yêu cầu của Ngô Duệ, tiến vào top 300, xếp hạng 280. Mà Thích Ánh tiến vào trong top 10, cô hạng 9.
Trên bảng thành tích, khoảng cách giữa tên hai người lại gần hơn rất nhiều.
Ra chơi anh đến lớp 11/2 tìm Thích Ánh.
Cô vẫn đang cùng Nhạc Lê ăn vặt, miệng nhỏ phồng phồng chạy ra ngoài. Trong mắt anh đều là ý cười, anh đưa tay hỏi: “Giấy khen của tôi đâu?”
Thích Ánh hệt như vừa mới nhớ ra, sững sờ một lúc, cô vội đem thức ăn vặt trong miệng nuốt xuống, chỉ vào chỗ cuối lớp, ra dấu với anh mình sẽ vào lấy.
Quý Nhượng hiếm khi vui vẻ: “Đi đi.”
Cô xoay người chạy vào trong lớp, không lâu sau liền chạy ra.
Trong tay vẫn là một tờ giấy gấp lại.
Lúc cô chạy đến trước mặt anh, không biết tại sao lại hơi chột dạ, cô không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu đưa cho anh.
Quý Nhượng nhận lấy, vừa mở ra xem.
Vẫn là cùng một tờ giấy khen, đến cả màu sắc nhạt đi cùng nếp gấp cũng hệt như tờ cũ.
Chỉ là trên tờ giấy, trong câu “Xét thấy bạn học Quý Nhượng trong hội thao mùa thu có biểu hiện xuất sắc, đoạt được hạng nhất”, cụm từ “hội thao mùa thu” cùng “đoạt được hạng nhất” bị bút đen bôi đi.
Đổi thành “Xét thấy bạn học Quý Nhượng trong cuộc thi cuối kỳ lớp 11 có biểu hiện xuất sắc, đoạt được hạng 280.”
Trên đó còn vẽ một dấu cải chính ngữ văn*!
(*Là dấu lỗi chữ, được khoanh bằng mực đỏ, hình minh họa ở cuối chương.)
Quý Nhượng thật sự muốn đem vật nhỏ này đánh một trận.
“Mẹ nó, cậu biết lợi dụng đồ bỏ đi quá nhỉ?!”
Thích Ánh: “...”
Hic, người ta bận thi cuối kì, không để ý đến mà.
Ai biết được anh nhanh như vậy đã đến đòi giấy khen, thành tích mới ra chưa được một tiếng, cô vốn dĩ không có thời gian chuẩn bị kĩ càng!