Cuối tuần luyện bóng thường thì đến trưa đều sẽ đặt ở ngoài.
Quý Nhượng không kén ăn, Thẩm Ước đặt gì anh đều ăn cả, chỉ là anh không thích nói chuyện với đồng đội, cũng không ngồi ăn cùng họ. Ngoại trừ việc giao lưu lúc chơi bóng, bên ngoài anh chính là một đại ma vương lạnh lùng cũng không ai dám đến gần anh.
Hôm nay lúc gần đến trưa, Thẩm Ước cầm điện thoại đi đến bên sân, chuẩn bị đặt cơm, Quý Nhượng ném xong một cú ném ba điểm, nhạt giọng gọi: “Tôi không ăn, đừng đặt cho tôi.”
Thẩm Ước quay đầu nhìn anh: “Thế em ăn gì?”
Quý Nhượng lạnh nhạt: “Có người mang đến.”
Thẩm Ước hiểu rồi, anh còn cho rằng vị đại thiếu gia này kén ăn, không muốn ăn thức ăn họ đặt bên ngoài nên cũng không nghĩ nhiều. Không lâu sau, ngoài cửa có một cô gái nhỏ mặc đầm yếm mang theo một chiếc túi ló đầu vào.
Thẩm Ước nhìn thấy cô, hì, đây không phải là học trò lớp mình sao?
Buổi luyện bóng vẫn chưa kết thúc, cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên hàng đầu khán đài, đặt chiếc túi bên cạnh lên ghế, hai tay chống cằm nhìn họ chơi bóng,
Quý Nhượng nghiêng đầu nhìn một cái, trên gương mặt lạnh nhạt lộ ra chút ý cười nhưng anh cố gắng gượng, rất nhanh liền giấu đi.
Lúc đợi shipper giao cơm đến, Thẩm Ước mới thổi còi.
Mọi người lau mồ hôi vừa cười cười nói nói đi về khán đài, nhìn thấy Thích Ánh họ liền ngây người. Ủa, hoa khôi sao lại ở đây?
Wow, hoa khôi đến xem chúng ta chơi bóng sao?
Sau đó nhìn thấy đại ca mặt không biểu cảm đi đến, ngồi xuống bên cạnh hoa khôi, nhận lấy chai nước suối trên tay cô.
Mẹ nó, yêu sớm cái búa!
Anh còn không dám cho phép chúng tôi yêu sớm! Anh dựa vào gì chứ!
Thích Ánh ngửi thấy mùi hormone nồng trên người thiếu niên sau khi vận động, mái tóc đen nhánh của anh bị mồ hôi làm ướt đẫm, cánh tay và cổ cũng đầy mồ hôi, có một loại khí chất lạnh lùng khiến tim người ta đập nhanh.
Gương mặt nhỏ của cô đỏ lên, mềm giọng hỏi: “Có mệt không?”
Quý Nhượng nhận lấy khăn lông lau lên trán hai cái: “Không mệt. Bên ngoài có nóng không?”
Cô lắc đầu, lấy hộp cơm trong túi bên cạnh ra, đặt lên chân anh: “Mau ăn đi, kẻo nguội.”
Quý Nhượng cười, mở cơm hộp ra hỏi cô: “Em ăn chưa?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Ăn rồi, em vừa làm vừa ăn.”
Anh tưởng tượng đến cảm cô vừa nấu vừa ăn, cảm thấy rất đáng yêu.
Thẩm Ước cầm cơm hộp đi đến, đứng ở bên dưới trêu: “Này, hai người các em, ngay trước mắt thầy yêu sớm ư?”
Quý Nhượng cắn trứng chiên hình trái tim: “Ai yêu sớm? Bạn học mang cơm không được ư?”
Anh trưng ra vẻ mặt đương nhiên, Thẩm Ước cảm thấy lời anh nói cũng hơi có lý.
Đồng đội bên cạnh ăn cơm hộp đều cảm thấy ganh tỵ.
Mẹ nó, sao bọn tôi không có loại bạn học như thế?
Thích Ánh làm cơm hộp tương đối thanh đạm. Thật ra cô không biết nấu ăn lắm, trước đây ở bên ngoài chạy nạn, chỉ cần có đồ ăn được là được rồi, đến cả đồ sống cô cũng ăn qua, nào để ý đến khẩu vị chứ.
Sau này đến phủ tướng quân, có nha hoàn bà vú hầu hạ, không cần cô phải động tay. Tướng quân hỏi cô thích ăn gì, cô nghĩ ngợi, hình như cô không đặc biệt thích ăn gì cả, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được. Thế là tướng quân bảo nhà bếp mỗi ngày đều nấu đổi món cho cô, trong khoảng thời gian rất dài, cô chưa từng ăn qua các món lặp lại.
Sau đó tướng quân lại hỏi cô, nhà bếp đã làm qua các món ăn lớn của khắp nơi, nàng thích ăn món nào nhất? Cô nghĩ ngợi đáp, đều thích cả, tất cả đều rất ngon.
Khi đó tướng quân còn vẹo má cô, cười hỏi: “Sao nàng lại dễ nuôi như vậy?”
Sau đó cô cứ theo khẩu vị của tướng quân mà ăn.
Đến khi sau khi đến đây, cô thỉnh thoảng giúp Ngô Anh Hoa rửa rau, cô rất thông minh, nhìn qua liền ghi nhớ các bước, chỉ là bản thân chưa từng làm thử. Lần này làm cơm hộp cho Quý Nhượng, cô cũng chưa từng thất bại, trực tiếp từ nồi cho vào hộp đựng.
Cô đã nếm qua, không phải đặc biệt ngon nhưng cũng không khó ăn, so với bên ngoài hẳn sẽ sạch sẽ và tươi ngon hơn rất nhiều.
Thích Ánh nghiêng đầu nhìn anh ăn ngon như thế, trong mắt đều là ý cười, cô nhỏ giọng nói: “Lần sau em lại làm cho anh ăn nha.”
Mẹ nó, sao cô lại ngọt ngào vậy chứ.
Quý Nhượng cười nói ‘Được”.
Chỉ là sau lần đó, anh lại không bảo cô mang cơm đến nữa.
Ngày hè oi bức, bên ngoài thật sự quá nóng. Cơn nóng bức kéo dài hơn nữa tháng, cho đến khi trước kì thi đại học cuối cùng mới đón chào cơn mưa đầu tiên.
Dường như hằng năm trong hai ngày thi đại học kia, ông trờ đều sẽ cho đám học sinh ngậm đắng nuốt cay kia vài phần tình mọn, rơi một trận mưa, để họ có một hoàn cảnh thi trong sạch thoải mái.
Hai ngày thi đại học đều được nghỉ, lớp 10 vẫn nhàn nhã nghỉ ngơi, lớp 11 lại bắt đầu nghiêm túc chờ đợi. Dù sao đi nữa khi kì thi đại học kết thúc, họ sẽ phải bước vào thời kì ma quỷ của lớp 12.
Cuối tháng là kì thi cuối kì.
Sau khi thi xong sẽ phải học thêm, cho đến giữa tháng tám mới được nghỉ hè nửa tháng, tháng chín liền chính thức bước vào cuộc sống lớp 12.
Thời gian tuy
sắp xếp căng thẳng, áp lực học tập cũng lớn nhưng có thể thả lỏng vẫn thả lỏng được, phát triển toàn diện đức – trí – thể là chính sách giáo dục hiện nay.
Cho nên trước kì thi cuối kì khẩn trương, cuộc thi bóng rổ quy mô tương đối lớn giữa các trường cấp ba bắt đầu trận đầu tiên của vòng loại.
Tổng cộng có mười trường tham gia, dựa vào rút thăm quyết định hai đội thi đấu. Thẩm Ước may mắn rút được một trường có thực lực yếu, trận đầu tiên không chút tốn công mà thắng được.
Lần thi đấu này được tổ chức ở sân vận động thành phố, sức chứa lên đến 20 000 người, căn bản là mỗi trường đều có người đến xem. Thế là Quý Nhượng lạnh lùng, vừa cao vừa đẹp trai, kĩ thuật chơi bóng lại đẹp mắt liền trở nên nổi tiếng.
Người đẹp đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm.
Anh quyết tâm muốn giành giải nhất, hiện lên trên bảng mvp nên muốn không nổi tiếng cũng khó.
Ban đầu các nữ sinh của các trường khác vẫn còn gọi đội trường mình cố lên, sau đó liền trực tiếp gọi thành: “Quý Nhượng cố lên”.
Mỗi lần học sinh Nhất Trung đến xem bóng đều sẽ được nữ sinh của các trường khác đến bắt chuyện: “Haiz, Quý Nhượng của trường các cậu đã có bạn gái chưa?”
Học sinh Nhất Trung: “...”
Các cậu đều chưa nghe qua danh đầu gấu trong trường của đại ca đúng không? Không biết anh mỗi lần chơi bóng đều không cần mạng, đánh người cũng liều mạng?! Hơn nữa anh còn không cho phép chúng tôi yêu sớm, các cậu biết không?!
Các cô đều không biết.
Chỉ có các học sinh thường xuyên đánh nhau cùng học sinh trong giới phú nhị đại của các trường mới nghe nói qua tên Quý Nhượng.
Học sinh ngoan đều không rảnh mỗi ngày nghe ngóng xem đầu gấu của trường khác là ai.
Cho nên những kẻ không biết đều không sợ, đại ca lại bắt đầu nhận được đủ loại bày tỏ và thư tình.
Đang thi xong một trận, trong lúc nghỉ ngơi, Quý Nhượng ngồi trên ghế lau mồ hôi, một nữ sinh trong đội cổ vũ cầm chai nước đến trước mặt anh, mềm giọng nói: “Bạn học Quý Nhượng, đưa nước cho bạn nè.”
Quý Nhượng đưa mắt nhìn, không nhận.
Đồng đội cùng anh chơi bóng một thời gian dũng cảm hùa theo: “Ôi...”
Quý Nhượng ném đến ánh mắt như đao: “Mẹ nó ôi gì? Ngậm miệng lại cho ông!”
Đồng đội: “...”
Hic, đại ca dữ quá.
Nữ sinh đội cổ động: “Wow, anh ấy đẹp trai quá!”
Đồng đội: “???”
Cứ thế thử qua rất nhiều lần, mọi người phát hiện, trong mắt đại soái ca Quý Nhượng lạnh lùng hoàn toàn không hề nhìn thấy các nữ sinh xinh đẹp. Không ai đưa nước thành công, càng đừng nói đến đưa thư tình.
Anh nhìn nam sinh thậm chí còn nhiều hơn nữ sinh.
Thế là lại có nữa sinh hỏi: “Quý Nhượng trường cậu, giới tính...của cậu ta có phải sai sai không?”
Học sinh Nhất Trung: “???”
Không dám nói, không dám nói, họ sợ bị đại ca đánh chết.
Trước kì thi cuối kì một tuần, đánh xong trận cuối cùng của vòng loại.
Nhất Trung dưới sự dẫn dắt của Quý Nhượng thành công vào vòng bán kết, đợi sau khi thi cuối kì xong sẽ lần nữa thi đấu.
Thế là vì sợ hơn nửa tháng không nhìn thấy Quý Nhượng chơi bóng, không ít thiếu nữ chạy đến phòng bảo vệ của sân thể dục đợi, có người còn muốn thử lần nữa, người chỉ muốn nhìn thấy gương mặt điển trai của đại soái ca.
Các đồng đội chào hỏi xong liền ra về.
Quý Nhượng đã thay xong áo thun đen, gương mặt lạnh nhạt, cầm chai nước suối đi ra ngoài.
Anh vẫn luôn lạnh mặt, trông rất dữ, bị anh tự chối nhiều, mọi người đều ít chạy đến trước mặt anh, sợ bị tính xấu của anh mắng vài câu, như thế quá mất mặt rồi.
Ngoài cửa có một cô gái nhỏ đứng đó, rảnh rỗi đứng đợi.
Nữ sinh xung quanh hỏi: “Kia là ai vậy? Lại đến đưa thư tình à? Chị em này quá can đảm! Trước kì thi cuối kì còn đánh cược một ván!”
“Hôm nay Quý Nhượng hình như không vui lắm, lúc trên sân bị Lục Trung chèn ép. Nữ sinh này không thấy điềm báo sao, còn dám xuất hiện lúc này.”
Đang trò chuyện, Quý Nhượng đã đi ra ngoài.
Ánh mặt trời khiến cho bóng anh kéo đến thật dài.
Anh đi đến trước mặt nữ sinh, khom người đặt chai nước xuống xuống, sau đó giúp cô buộc dây giày.