Hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Quý Nhượng nghe thấy giọng của một người đàn ông trung niên: “Ánh Ánh sao đi lâu thế vẫn chưa quay lại, con vào trong xem thử đi.”
Du Trạc giận đến biến giọng: “Đó là phòng vệ sinh nữ, muốn vào thì bố vào đi.”
Quý Nhượng lùi về hai bước kéo dài khoảng cách, ngón trỏ đặt bên môi làm ra động tác “suỵt” một cái. Làm xong mới cảm thấy mình giống như thằng ngốc, mẹ nó, cô ấy lại không nói được.
Tiếng bước chân dần dần đến gần.
Quý Nhượng kéo cổ áo xuống, xoay người nhảy lên cửa sổ thông gió, tung người ra ngoài.
Thích Ánh kinh hô không ra tiếng, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Độ cao hai lầu, mà Quý Nhượng vững vàng tiếp đất, đứng dậy phủi tay, bước từng bước lớn đến bên chiếc mô tô leo núi ở dưới lầu.
Động cơ ầm ầm vang lên, chiếc bóng đen đỏ kéo ra một vệt khói trong không trung, biến mất trong tầm mắt cô.
Du Trạc đằng sau đang lén lút ló người vào, thấy Thích Ánh đứng trong phòng nghỉ, liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu còn chút lo lắng nhìn cửa phòng vệ sinh nữ, báo cáo với bên ngoài: “Chị con không sao, chị ấy đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh.”
Cậu cũng bước đến cửa sổ nhìn hai cái, ngoại trừ vệt khói chưa biến mất trong không trung, cũng không nhìn thấy gì, cậu buồn bực kéo Thích Ánh ra ngoài.
Xuống lầu, Du Trình lái xe dẫn hai người đi ăn món Ý.
Vừa nhìn thực đơn, giá cả quả nhiên đắt chết mất, Thích Ánh cũng nhìn thấy, giở một vòng, chỉ chọn một phần salad trộn. Du Trình phát hiện tâm tư này của cô, lúc cầm thực đơn, vành mắt có chút cay cay.
Ông thấp giọng nói: “Cô con trước đây nói với bố, Ánh Ánh thích ăn mỳ Ý nhất.”
Du Trạc ngây người, nghiêng đầu nhìn bố mình.
Khóe mắt Du Trình có chút đỏ, vờ dụi mắt để che giấu, “Không thể để cô con đi rồi, đến cả việc con gái chị ấy muốn ăn mỳ Ý mà bố cũng không làm được.”
Ông gọi nhân viên phục vụ đến, gọi món mỳ Ý đặc biệt trên thực đơn.
Lúc lên món, Thích Ánh rõ ràng ngây người, ngẩng đầu nhìn Du Trình một cái.
Du Trình làm ra khẩu hình khoa trương: “Mau ăn.”
Cô cười, gật đầu, cầm thìa, cuốn lấy một vòng mỳ cho vào trong miệng. Đây là món mỳ Ý lần đầu tiên cô được ăn, nhưng hương vị này lại hệt như bạn cũ quen thuộc, từ đầu lưỡi cô cả đường nhảy nhót chào hỏi cô.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ nhân từ.
Bà ngồi đối diện, dịu dàng nói với mình: “Ánh Ánh, mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi đón bố con tan ca.”
Tim thắt chặt lại như bị kim đâm vậy, đau đến suýt rơi nước mắt.
Cơ thể này vẫn không cách nào tiếp nhận hồi ức của bố mẹ.
Thích Ánh cắn răng chịu đựng, cố gắng cắt đứt hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Du Trạc cắt xong bít tết của mình, xiên vài miếng đặt vào trong khay cô, “Chị, món này ngon lắm.”
Cô hiểu ý của cậu, mỉm cười gật đầu.
Ăn cơm trưa xong, Du Trình đưa họ về trường học tiếp.
Tiết một buổi trưa của lớp 11/2 là tiết thể dục.
Tiết thể dục đầu tiên của học kì này, nghe nói giáo viên thể dục đã đổi người, học sinh trên lớp đều khá mong đợi.
Tiếng chuông vào học vẫn chưa vang lên, mọi người đều đang tự do hoạt động, Nhạc Lê không thích vận động, đến tiệm ăn vặt mua hai kem que sữa, kéo Thích Ánh ngồi trên thềm bên sân bóng rổ gặm kem que.
Vừa gặm vừa trò chuyện phiếm trên Wechat: “Tớ ghét tiết thể dục nhất, vừa nóng vừa mệt, hi vọng tiết thể dục kì này cứ bị thầy toán chiếm.”
Gặm được một nửa, một quả bóng rổ bay về hướng bọn họ, chỉ là sức không lớn, từ trên không rơi xuống đất, lăn đến dưới chân họ.
Một chàng trai mặc áo ba lỗ đen từ cách đó không xa cười với họ, gọi: “Bạn học, giúp tôi ném bóng qua với.”
Nhạc Lê nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay anh ta, liền đỏ mặt. Cô nàng gặm que kem trong miệng, ôm bóng rổ lạch bạch chạy qua.
Chàng trai vừa nhìn thấy cô, lập tức cười nói: “Đá qua là được, em mau quay về đi.”
Không biết có phải là mặt trời quá gắt hay không, nụ cười này thật sự khiến cô cảm thấy chói mắt.
Nhạc Lê càng đỏ mặt hơn, cũng không dám nhìn anh ta, vùi đầu chạy đi.
Mười mấy phút sau, chuông vào học vang lên, Nhạc Lê kéo Thích Ánh đi tập hợp. Ủy viên thể dục chỉ huy mọi người xếp hàng ngay ngắn, chàng trai chơi bóng rổ vừa rồi khoác áo thể thao trắng, ôm bóng rổ bước đến chỗ họ.
Anh từ trong túi lấy ra một dây còi màu đỏ, trong tiếng xì xầm nói chuyện riêng của học sinh cất giọng nói: “Xin chào các bạn, tôi là giáo viên thể dục học kì này của các bạn, tôi tên Thẩm Ước.”
Nhạc Lê: “...”
Cô nàng thích môn thể dục rồi.
Thích Ánh lẳng lặng nhìn bạn cùng bàn luôn mồm nói không thích môn thể dục bỗng hăng máu học xong tiết thể dục. Tan học vẫn chưa hết hăng, cứ ngoái đầu nhìn lại.
Các nữ sinh trong lớp cũng hưng phấn bàn luận thầy giáo mới rất ngầu, Nhạc Lê thầm cầu nguyện trong lòng: Ông trời ơi, tín nữ nguyện cả học kì không uống trà sữa, chỉ mong tiết thể dục học kì này không bị thầy toán chiếm lấy.
Tan học, Thích Ánh còn đang dọn dẹp sách vở, Du Trạc đã đứng chờ ngoài cửa lớp.
Nhạc Lê gặp qua cậu mấy lần, nên thân thiện chào hỏi: “Em trai lại đến đón Ánh Ánh tan học hả?”
Du Trạc: “...”
Ai muốn bị nhỏ lùn này gọi là em trai chứ.
Cậu lạnh lùng xách cặp Thích Ánh đi ra ngoài, Nhạc Lê kéo Thích Ánh đi theo sau, lén lút nhắn tin cho Thích Ánh: Em trai cậu đáng yêu quá, tớ cũng muốn có em trai như thế.
Vừa gửi xong, di động còn chưa cất, liền nhìn thấy em trai đáng yêu trong miệng cô chửi thề mắng các nam sinh huýt sáo với Thích Ánh: “Huýt sáo con mẹ mày, muốn chết à?”
Nhạc Lê: “...”
Vẫn là thôi đi.
Du Trình hôm nay tăng ca, Du Trạc dẫn Thích Ánh đi xe buýt. Trên xe đông người, đều là học sinh tan học, sớm đã không còn chỗ ngồi, Du Trạc để Thích Ánh đứng dựa vào biển quảng cáo, còn mình thì cầm tay vịn nghịch điện thoại.
Chiếc xe vừa chạy, liền nghe thấy trong tiếng trò chuyện rì rầm có người nói: “Bạn học Thích Ánh, ngồi
ở đây này.”
Du Trạc nghiêng đầu nhìn, nữ sinh hàng thứ nhất đằng sau đang ngồi chợt đứng dậy, gương mặt tươi cười nhường chỗ cho Thích Ánh.
Thích Ánh không nghe thấy, vẫn đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Du Trạc trước giờ là người không biết khiêm nhường, có người nhường chỗ cho chị cậu, đương nhiên cậu sẽ không từ chối, liền kéo Thích Ánh bước ra sau.
Đi đến trước mặt nữ sinh nhường chỗ, cậu cảm ơn một tiếng, đang đỡ Thích Ánh ngồi xuống, nữ sinh kia nói: “Không cần cảm ơn, nhường người tàn tật là chuyện nên làm.”
Cô gái cười khanh khách, giọng cười vừa giòn vừa rõ, người trong xe đều nhìn thấy.
Động tác của Du Trạc chợt khựng lại.
Cậu kéo Thích Ánh ra sau lưng, chỉ vào chóp mũi nữ sinh kia: “Con mẹ nó, miệng ăn cứt rồi phải không, thối thế này.”
Gương mặt nữ sinh chợt cứng đờ, ý cười không duy trì được. Bên cạnh có người nói giúp: “Cậu sao vậy hả, nhường chỗ cho cậu còn mắng người.”
Du Trạc dùng ngón tay hung hăng chỉ vào không trung: “Để cho ông đây nghe bọn mày nói đến ba chữ người tàn tật nữa, có tin ông biến chúng mày thành người tàn tật không.”
Nữ sinh biến sắc, muốn nói gì đó lại không dám, cuối cùng dưới ánh mắt của cả xe, lại ngồi về chỗ cũ.
Du Trạc cười lạnh một tiếng, lấy di động ra chụp hình cô nàng.
Nữ sinh kia giận dữ: “Cậu làm gì thế?”
Du Trạc lạnh lùng nhìn cô ta một cái, “Sau này nếu chị tôi bị bắt nạt, tôi sẽ gửi tấm ảnh này cho hiệu trưởng, nói cho ông ấy biết là cậu xúi giục.”
Nữ sinh: “...”
Cậu là học sinh tiểu học hả, học sinh tiểu học cũng chỉ mách giáo viên, còn cậu mách cả hiệu trưởng.
Nhưng rốt cuộc cô nàng cũng bị nghẹn lại, không dám nói gì nữa.
Du Trạc cất điện thoại, mắng xung quanh: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn bố mày à.”
Học sinh trong xe: “...”
Nhân vật đáng gờm chọc không nổi, chọc không nổi.
Xung quanh Du Trạc và Thích Ánh được cách xa phạm vi bán kính mười centimet, không khí cũng thoáng hơn không ít.
Đến lúc xuống xe, Du Trạc lấy di động ra, gửi tấm ảnh ban nãy chụp cho bạn thân nối khố Dương Tâm Viễn, hỏi: “Nhận ra cô gái này không?”
Tin nhắn của Dương Tâm Viễn gửi sang rất nhanh: “Không biết. Ai vậy, nếu cậu nhìn trúng thì anh em lập tức nghe ngóng cho cậu.”
Du Trạc: “Cút, ông đây không bị mù. Đi hỏi thử người này học ở lớp nào.”
Dương Tâm Viễn gửi icon cười xấu xa, không lâu sau liền nhắn lại.
“Lớp 11/1, tên là Chúc Tĩnh.”
Du Trạc nhíu mày.
Đang nghĩ ngợi, tin nhắn của Dương Tâm Viễn lại gửi đến: “Bà xã tớ nói, cô gái này chơi thân với hoa khôi của trường Tiết Mạn Thanh, chơi trong nhóm bạch phú mỹ của bọn họ. Nhưng gia cảnh cô nàng hình như cũng bình thường, không biết sao lại chơi chung với nhóm phú nhị đại kia.”
Du Trạc vừa vào Nhất Trung, cũng nghe qua tin hoa khôi trường Tiết Mạn Thanh theo đuổi Quý Nhượng.
Trời, vòng vo nửa ngày, kết quả vẫn là có liên quan đến Quý Nhượng.
Cậu biết, dính vào Quý Nhượng chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.
Không được, cậu nhất định phải để cho chị cậu biết được, kẻ đó không phải là thứ tốt đẹp gì, phải để chị cậu sau này cách Quý Nhượng càng xa càng tốt. Trăm nghe không bằng mắt thấy, phải tìm cơ hội để chị ấy nhìn rõ bộ mặt thật của Quý Nhượng mới được.
Cậu đồng chí nhỏ Du Trạc cả mặt nặng nề về nhà, vừa bước vào cửa liền ngửi thấy hương thơm của thức ăn từ phòng bếp truyền đến.
Cậu liền mừng rỡ, lập tức đem những phiền não vừa rồi ném ra sau đầu, bay nhanh vào trong bếp: “Mẹ, tiền mẹ rút về chưa ạ, khi nào chúng ta mới đi mua máy tính?”
Ngô Anh Hoa: “Chưa.”
Du Trạc: “...”
Còn có vương pháp không vậy?
Cậu phẫn nộ nói: “Mẹ gọi bạn học của mẹ ra đây, con phải bàn rõ về những điều ghi trên hợp đồng, trong lúc do dự có thể rút lại tiền, cô ấy không quỵt được đâu.”
Ngô Anh Hoa lau tay lên tạp dề, “Ôi, con đừng sốt ruột, mẹ cho con xem thứ này.” Bà bước vào trong phòng ngủ, lấy một xấp tài liệu ra, lại cười bí ẩn, “Con xem cái này đi.”
Du Trạc vừa nhìn.
Bảo hiểu XX, bảo hiểm bệnh nặng.
Du Trạc: “...”
Ngô Anh Hoa: “Hôm nay mẹ cùng Quế Chi trò chuyện hồi lâu, là chúng ta hiểu lầm cô ấy rồi. Tàn tật thật ra thuộc trong phạm vi bệnh nặng, không nằm trong phạm vi của bảo hiểm sự cố, cô ấy đề cử cho mẹ phần bảo hiểm bệnh nặng này, bệnh lớn bệnh nhỏ đều trong đó, vô cùng toàn diện, không có bất kì sơ hở nào, từ ung thư đến tàn tật, thậm chí bị mèo cào chó cắn, toàn bộ đều bảo đảm sức khỏe của con.”
Du Trạc: “Vậy nên, mẹ không chỉ không rút tiền về mà còn mua thêm một phần ư?”