- Hạ Hạ, sao mày lại giống con gái mẹ mày đến như vậy hả?1
Hình ảnh người đàn ông say sỉnh cầm trên tay chai rượu đế còn dở đứng trước mặt một bé gái mười tuổi mà quát mắng, chỉ tay vào mặt cô bé mà chửi rủa om sòm.1
- Mày giống ai không giống lại đi giống cái con đàn bà mà tao hận nhất trên đời này là sao?1
Người đàn ông này tên là Tưởng Chu Trình, ông ta năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi rồi.
Chỉ mới hai năm trước đây thôi ông ta đã từng có một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, với hai đứa con gái dễ thương đáng yêu vô cùng.
Rõ ràng là lúc trước ông ấy không như vậy.
Tưởng Chu Trình vốn là một người đàn ông dịu dàng, một người ba chu đáo, hết lòng vì gia đình nhưng từ cái ngày hay tin người vợ mà mình hết mực yêu thương, cưng chiều đã ngoại tình với một người đàn ông khác thì Chu Trình như trở thành con người khác.
Ông bắt đầu đổ đốn, hư hỏng, sa chân vào con đường nghiện ngập, cờ bạc đỏ đen.1
- Ba ơi, con xin lỗi, con xin lỗi vì đã giống mẹ.1
Tịnh Nhã - người vợ của ông cũng vì không thể chịu nổi cảnh này nên đã dắt con gái lớn tên là Tưởng Hương Diên bỏ đi cùng nhân tình của mình.
Để lại đứa con út đáng thương ở lại đây chịu đựng những gì mà bà ta đã gây ra.1
Người đàn ông cao lớn cứ như vậy mà ôm lấy chai rượu rồi gào khóc như một đứa trẻ vừa bị bỏ rơi.1
- Tao yêu mẹ mày nhiều đến như vậy, mẹ mày muốn gì tao cũng đều đáp ứng.
Tao có gì không bằng cái thằng mặt trắng kia, tình cảm vợ chồng gần hai mươi năm mà bà ấy nói thay đổi là liền thay đổi, mẹ mày nhẫn tâm vứt tao và mày lại ở phía sau để đi theo cái gọi là tình yêu mới chớm nở của bà ta...1
Tưởng Chu Trình che mặt, ông lau đi những giọt nước mắt đau lòng, sau đó ông ta nâng chai nốc thêm một ngụm rượu rồi mới nói tiếp.1
- Tao vẫn luôn chờ đợi, chờ một ngày bà ấy quay lại đón mày và rũ chút lòng thương nhìn tao lần cuối...!nhưng không, tao đợi cả hai năm nay rồi vẫn chưa thấy bản mặt của của bà ta xuất hiện.
Tất cả là tại mày, sao mày không cút theo bà ta luôn đi.
Ở lại đây làm gì, tao không có tiền nuôi mày đâu.1
Tưởng Chu Hạ thật sự không dám nhìn vào đôi mắt chứa đầy nỗi câm hận ấy, vì sau khi ông ta chớp mắt thì những trận đòn roi sẽ đến với cô bé.1
- Roi đây ạ, ba cứ đánh con đi.1
Cô bé chạy đến góc nhà quen thuộc, lấy ra một cây roi mây dẻo rồi đưa đến trước mặt ông ta.
Việc bạo hành này ngày nào cũng xảy ra đến mức Chu Hạ là một cô bé mười tuổi từ phản kháng, cầu xin cho đến tự nguyện đứng yên cho Chu Trình đánh đập.1
Đến nỗi bây giờ trên người Chu Hạ không có nơi nào là lành lặn, trừ khuôn mặt ra thì toàn thân đều là dấu hằn thâm tím của những vết roi để lại.1
Chu Trình nói không có tiền nuôi con gái nhưng từ lúc mẹ bỏ đi cô bé có thấy ông ta đi làm ngày nào đâu? Mọi tiền học phí, sinh hoạt là do chính tay Chu Hạ tự làm ra bằng công việc phát tờ rơi và bán hàng rong từ những món đồ mà cô bé tự làm.1
Ông ta suốt ngày chỉ biết cờ bạc, rượu chè, có nhiều lúc ông ta còn nhẫn tâm cướp hết tiền mồ hôi công sức của cô bé.
Khiến Hạ Hạ phải nhiều lần nhịn đói để đi học, đi làm.1
- Nay mày không chạy loạn lên nữa sao? Khá hiểu chuyện rồi đấy, đỡ phải mệt sức tao...Haha.
Ông ta cười hà hà lên rồi bắt đầu vung tay quất roi vào người con gái mình.
Mặc dù Chu Hạ đáng thương chưa từng làm sai việc gì nhưng cứ hể mỗi lần Chu Trình uống rượu là sẽ lôi con gái mình ra để trút giận.1
Không phải là hiểu chuyện mà cô biết dù có chạy đi chăng nữa thì cũng không thoát được ông ta.
Chính người cha này đã ép cô phải " hiểu chuyện " như vậy.1
- Tại sao ba lại đối xử với con như thế? Con cũng biết buồn mà.
Chu Hạ cắn răng chịu đựng để ông ta đánh một lúc rồi bỗng dưng nghẹn ngào, giọng nói run run cất lên, nhìn vào đôi mắt đối diện mà hỏi Chu Trình.1
- Tại sao hả? Tại mày là con tao, tao là người phụ giúp đẻ mày ra, mà đã là con của tao thì tao có