[...]
Ting!
- Vì tính mạng của mẹ mày phải cố lên Chu Hạ, nhất định không được bỏ cuộc!!1
Sau khi được chị y tá kia hướng dẫn tận tình, chỉ đường đến căn phòng của tổng giám đốc điều hành của bệnh viện nằm ở đâu thì cuối cùng Chu Hạ cũng đã có thể đặt chân lên đến tầng cao nhất rồi.
Cánh cửa thang máy mở ra, Chu Hạ có chút hơi lo sợ nên cứ đứng mãi bên trong thang máy chẳng chịu bước ra bên ngoài, cho đến khi hai cánh cửa đang dần khép lại thì Chu Hạ mới giật mình, cô vội luồn lách qua khe hở đi ra.
- Nghe bảo anh ta tính cách thất thường lắm.
Nhỡ đâu bây giờ anh ta không được vui rồi làm khó mình thì phải làm sao đây? Uii daa...1
Vì vừa đi vừa suy nghĩ lung tung nên Chu Hạ nhất thời không chú ý đã va phải vào một tảng đá bằng thịt vô cùng cao lớn khiến cô bật ngửa về phía sau.
Thật may là người đó đã kịp thời nắm lấy eo Chu Hạ kéo sát cô về phía mình nên cô mới có thể tránh được một trong hai kiếp nạn bị u đầu hoặc dập mông.
Nhưng mà chiếc mũi nhỏ của Chu Hạ va mạnh vào cơ ngực của người đàn ông ấy đau chết đi được.
Vẫn hên đây là hàng thật đấy nhé, không thì hư rồi.
- Ngại quá...tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Chu Hạ nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay ấy, cô cuối đầu xin lỗi vì dù gì anh ta cũng đã giúp cô, vả lại là do cô không chú ý nhìn đường nên mới va phải người ta mà.
- Không sao.
Mà em đang nghĩ gì mà đầu óc để trên mây thế?
Giọng nói trầm thấp, ấm áp từ trên đỉnh đầu vọng xuống khiến trái tim của Chu Hạ loạn nhịp, đập thình thịch như muốn văng ra bên ngoài.
- Tôi...tôi tìm giám đốc điều hành của bệnh viện.
Ban nãy tôi được chị y tá kia hướng dẫn rồi nhưng sao trên này lạ quá.
Không biết anh có thể giúp tôi được không?
Khi nói chuyện thì Chu Hạ phải ngửa cổ về sau hết cỡ thì mới có thể để mặt đối mặt với anh ta khiến cô mỏi cô quá đi mất.
Người gì đâu mà cao quá trời quá đất đi à.
Nếu đứng ra đo thì với chiều cao một mét sáu mươi của Chu Hạ thì chỉ đứng tới nách của anh ta mà thôi.
Nhưng mà lúc nhìn nét mặt của người đàn ông này trong phút chốc Chu Hạ cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chỉ là Hạ Hạ chẳng thể nhận ra được người này giống với ai mà cô đã từng gặp.
- Em cần tìm giám đốc điều hành của nơi này sao? Nhưng em có bị nhầm lẫn gì không đấy? Đây chỉ mới là tầng ba mà thôi.
Nghe anh ta nói mà Chu Hạ vô cùng hoang mang.
Cái quái gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng có cô nhấn vào số mười lăm thế sao bây giờ cô chỉ đang đứng ở tầng ba?
- Em không tin thì hãy nhìn số phòng kia đi.
Trên đó ghi là phòng bốn tầng ba.
Anh ta chỉ tay vào số phòng được gắn trên mỗi cảnh cửa phòng bệnh gần đấy.
Lúc này cô mới thật sự tin vào những lời anh ta nói đều là sự thật.
Thôi thì cứ cho là lúc nãy cô không chú ý bấm lộn số tầng đi.
- Em có thể nói với tôi sau đó chuyển lời giúp em.
Vì hiện tại người điều hành ấy không có mặt ở đây!!
Nói rồi người đàn ông ấy cư nhiên bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Hạ trong lòng bàn tay của mình mà kéo đi đến một dãy ghế ngồi gần đấy trong hành lang.
Anh ta đẹp trai, dáng ngon là thật nhưng cô cũng không phải loại con gái dễ dãi đâu à nha.
- Anh...anh làm gì thế? Mau bỏ tay tôi ra, tôi tự đi được không cần phải nắm chặt như vậy!!
Chu Hạ bị đụng chạm liền muốn giật tay ra khỏi những không được, anh ta nắm rất chặt như sợ cô sẽ chạy đi mất vậy.
Dãy hành lang này vắng vẻ vô cùng, nhìn xung quanh chẳng có nỗi một bóng người qua lại đã doạ Chu Hạ sợ hãi đến nỗi sắp bật khóc.
- Được rồi, em ngồi xuống đây nói đi.
Cơ thể Chu Hạ bị người đàn ông đấy ấn mạnh xuống ép buộc cô phải ngồi vào một cái ghế.
Sau đó anh ta cũng đặt mông ngồi vào chiếc ghế sát bên cạnh cô.
- Anh...!biến thái à? Tránh ra coi!!
Chu Hạ vì muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người mà đã dịch qua ngồi