[...]
- Con gái của mẹ đúng là xinh đẹp thật mà.
Sao hôm qua con không vào thăm mẹ thế? Làm mẹ cứ mong ngóng con mãi.
Kha Luân lần này đã giữ lời hứa với cô.
Sau khi thay vào người chiếc váy trắng ấy, đứng yên một chỗ cho anh ngắm nhìn vài phút thì anh cũng thả tự do cho Chu Hạ.
Không những thế, anh còn cho phép cô đi nhờ xe đến bệnh viện thăm mẹ Thục.
- Con...tại hôm qua con phải sang nhà bạn nhờ họ giảng lại những kiến thức mà đã con bỏ lỡ nên mới không có thời gian đến thăm mẹ.
Con thật sự xin lỗi ạ.
- Không sao, việc học quan trọng hơn.
Chu Hạ rất áy náy khi bản thân đã lấy việc học ra làm lá chắn.
Nhưng đây là cách duy nhất để qua mặt Thục Mai rồi.
- Mẹ ăn cháo đi ạ.
Ban nãy Chu Hạ có dừng chân ở trước cổng bệnh viện mua ít hoa quả và cháo dinh dưỡng cho mẹ.
Cô đổ cháo ra bát, cẩn thận thổi nguội đút từng muỗng cháo cho bà.1
- À...!mẹ ơi, chuyện là vài ngày nữa con phải đến trường học rồi.
Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến kì thi cuối kì nên con...con sẽ nhờ những chị y tá ở đây chăm sóc mẹ nha.
Vì mỗi ngày con chỉ có thể ghé qua thăm mẹ vào giờ nghỉ trưa thôi.
Trường mà Chu Hạ theo học thường sẽ tổ chức dạy thêm những buổi học tăng tiết vào hai tuần trước khi kiểm tra.
Nên từ học một buổi sẽ chuyển thành học nguyên một ngày, cả sáng, chiều và tối.
Vì thế các học sinh cũng sẽ đăng kí tạm trú ở kí túc xá để tiện cho việc đi lại.
- Mấy năm trước vẫn vậy mà, nhưng Hạ Hạ đã tìm được bạn học để ở ghép chưa? Nếu như cứ ở một mình một phòng như những lần trước đó thì sẽ buồn lắm đó con.
Mẹ nhắc cô mới sực nhớ, sắp phải xách vali vào trường rồi thế mà đến một người bạn ở chung cô cũng chưa có.
Nhưng nếu bây giờ có tìm đi chăng nữa thì cũng chẳng kịp, vì họ đã tìm được bạn ở ghép hết trơn rồi.
Thôi thì mấy năm qua ở một mình cũng quen.
Thêm năm nay nữa cũng chẳng mất mát gì.
- À...con ở chung với hai ba người bạn mới quen rồi mẹ ạ.
Chu Hạ sợ mẹ sẽ lo lắng nên trong lòng nghĩ một đằng nhưng ngoài mặt cô lại trả lời một nẻo.
Chu Hạ đã lớn rồi, cô biết chuyện nào nên nói thật và chuyện nào nên nói dối miễn sao đối phương vui vẻ là được.1
[...]
Hai ngày sau.
- Huhu, đồ của tôi...lũ chuột đáng ghét.
Tao hận bọn mày!!1
Trong hai ngày được thảnh thơi ấy Chu Hạ luôn dành hết thời gian ở lại bệnh viện Maxim bầu bạn, chăm lo Thục Mai.
Có lẽ hai ngày đó là ngày hạnh phúc nhất của cô từ khi mẹ đổ bệnh.
Kha Luân chẳng hề đoái hoài hay gọi điện đến cho Chu Hạ.
Vì thế cô vô cùng tự do, tự tại, muốn làm gì thì làm mà không cần phải nhìn vẻ mặt của người khác.
Hôm nay Chu Hạ phải trở về nhà thu dọn hành lý, đồ đạc để chuẩn bị chuyển vào kí túc xá.
Phải sống trong môi trường nhiều người nên cô mang những bộ quần áo mới, ít mặc mà mình để dành ra thu xếp vậy mà từ cái áo, đến cái quần đều bị lũ chuột nhắc kia gặm cho lủng lỗ hết trơn hết trọi rồi.
Đã nghèo còn mắc cái eo thật mà.
Kha Luân không cho cô đi làm thêm ở quán dì Lam nữa, kể cả cô có xin xuống làm phụ bếp anh cũng cấm nên hiện tại số tiền mà Chu Hạ còn chỉ đủ đóng học phí và phí sinh hoạt cho vài ngày mà thôi.
Đành phải mặc lại những bộ quần áo cũ mèm này vậy.
Chứ bây giờ cô mà đi mua đồ mới thì chỉ có nức ăn mì tôm để sống trong mười bốn ngày ấy.
- Chu Hạ, anh không chủ động liên lạc cho em thì em im re luôn à?
- Ối mẹ ơi hết hồn.
Anh...anh là ma hay sao mà đi không có một tiếng động nào luôn vậy?
Trong lúc Chu Hạ còn đang oán than lũ chuột thì bất ngờ giọng nói quen thuộc của Kha Luân vọng lên bên tai cô.
Hiện tại là mười hai giờ trưa, là giờ linh của ngày.
Ngôi nhà đang yên ắng thì bỗng dưng có tiếng động thì thầm sát tai làm Chu Hạ