[...]
Sáng hôm sau.
- Mọi người trong nhà đi đâu cả rồi?
Chu Hạ với bộ đồng phục thể dục tươm tất, tóc được buộc đuôi ngựa gọn gàng, đôi giày thể thao màu trắng, cùng với chiếc balo màu hồng nữ tính đi xuống nhà.
Vết thương nơi má mặt không biết vì sao lại đỡ đau hơn trước rồi, mặc dù cô chẳng hề bôi thuốc gì cả.
Nhưng Chu Hạ vẫn cẩn trọng đeo thêm một chiếc khẩu trang để lát nữa đến trường sẽ không bị bạn bè nhìn thấy.
- Hả...vì nhà chính đang tu sửa nên cần khá nhiều người về quét dọn, Ưu Nhàn cùng những người khác đã về đấy hết rồi chị ạ.
Chiều nay sẽ có thêm một hai người khác đến đây.
A Tình nãy giờ loay hoay dưới bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho Chu Hạ, vừa làm xong đang bê ra thì bắt gặp cô.
A Tình chỉ bất đắt dĩ mới phải nói dối như thế, vì trước khi đến bệnh viện Kha Luân đã dặn dò cô ấy nếu Chu Hạ có hỏi thì phải nói như vậy.
Nếu như cô nói ra việc Kha Luân đã đuổi việc mọi người và gi3t chết Ưu Nhàn thì người tiếp theo phải ngủm sẽ là cô ấy.
Nhưng thật ra việc gi3t chết người đấy chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.1
Kha Luân đã âm thầm căn dặn vệ sĩ vào ba giờ sáng hãy để Ưu Nhàn lên bờ và đưa cô ta về nhà chính nhận lương rồi nghỉ việc như bao người khác.
Nhưng Ưu Nhàn vì phải ngâm trong nước đá lạnh quá lâu, đã vậy còn phải chịu đến mười mấy cái tát mạnh, lúc được vệ sĩ hỗ trợ leo lên thì cô ta đã lên cơn co giật, sùi bọt mép và tắt thở ngay trên đường đưa vào bệnh viện cấp cứu.1
- Em lại ăn chung luôn đi, dù sao bây giờ cũng chẳng có ai ở nhà hết.
Ngồi đây nói chuyện với chị cho vui.
[...]
Ba tuần sau.
- Cậu chủ, có cậu Tử Phong gửi thiệp mừng cưới.
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đấy mà đã thêm ba tuần nữa trôi qua.
Trong ba tuần đấy anh làm được rất nhiều việc, và đặc biệt hơn là thường phải đi chữa bệnh, tư vấn tình cảm không công cho mấy cậu bạn thân.
Đã vậy sắp tới còn phải chuẩn bị tiền quà mừng cưới cho bọn họ, đám cưới của đôi Phong Điềm vừa kết thúc, thì cặp Hạo Nhi cũng cười liền ngay sau đó.
Anh nhìn mà không khỏi ghen tị.
- Mới quen không bao lâu mà đã lên xe hoa rồi.
Bác sĩ bảo cưới hay sao mà cậu ta gấp rút vậy?
Kha Luân cầm tấm thiệp màu đỏ chót, thơm lừng mùi nước hoa với những hoạ tiết, bắt mắt, sang trọng.
Bên trên tấm thiệp còn được in cả hình ảnh của cặp đôi đấy mới ghê chứ.
Không được rồi, anh không thể chịu thua.
Sau này nếu có kết hôn thì anh phải làm lớn hơn họ mới được.
- Ngày mai cưới mà hôm nay mới gửi thiệp cho mình!!
Hiện tại đã có một lượng lớn nhân viên y tế được tuyển vào bệnh viện nên anh bây giờ khá là thảnh thơi, không còn bận bịu như trước nữa, thời gian được trú ngụ ở nhà cũng nhiều hơn.
Chỉ có điều là từ ngày hôm ấy Chu Hạ không còn chủ động đến tìm anh nữa.
Mà cũng đúng thôi, anh để con người ta bị đánh ra nông nỗi như vậy rồi mới thay mặt đòi lại công bằng thì còn nghĩa lý gì nữa?
- Xin chào...anh có bận không?
Khi Kha Luân còn đang ủ rũ trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên cửa văn phòng mở ra.
Chiếc đầu nhỏ của Chu Hạ từ từ thò vào bên trong cất tiếng nói.
- Khụ...anh đang làm việc.
Em vào đây có việc gì quan trọng không?
Kha Luân vội ngồi lên ngay ngắn, nhanh tay cho tấm ảnh về Hương Diên được đặt trên bàn vào hộc tủ.
Hắn giọng, tỏ ra không lạnh, không nhạt đáp nhưng thực chất trong thâm tâm đang gào thét dữ dội.
- Em chỉ định nhờ anh giảng hộ một số bài tập.
Nhưng anh bận thì thôi vậy, em lên mạng xem cách giải cũng được.
Bởi vì trong khoảng thời gian qua Chu Hạ phải trải qua kha khá biến cố trong cuộc đời, kiến thức vì thế cũng bị thất thoát đi không ít, vì là thi tổ hợp nên các môn chính chỉ thi trong hai ngày là xong, mà cô chỉ còn vài ngày nữa để ôn luyện, Chu Hạ lại không dám gặp trực tiếp thầy cô để xin họ giảng lại, hết cách rồi nên mới chủ động sang đây tìm anh.
- Khoan...anh vừa xong việc rồi, qua đây ngồi đi.1
Chu Hạ ồ lên một tiếng rồi e dè bước vào.
Dù cô thường xuyên tìm cớ trốn tránh việc giường chiếu bằng cách nói bản thân đến ngày đèn đỏ và những cuộc nói chuyện giữa hai người, thế nhưng tình cảm trong Chu Hạ vẫn chưa thể nguôi ngoai được phần nào, thậm chí nơi ngực trái vẫn đang đập thình thịch khi cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
- Không hiểu chỗ nào?
Kha Luân quay ra nhìn vào tờ đề môn hoá học cô vừa đặt lên bàn rồi hỏi.
- Em không hiểu câu một, hai, ba, bốn, sáu, bảy.1
Kha Luân: "..." Có bảy bài mà em không hiểu tận sáu bài.
Mười phút sau.
Một người ngồi xử lý văn kiện, hồ sơ.
Người còn lại giải các bài tập được được định hướng sẵn các bước giải.
Công việc của anh chỉ còn một tí nữa thôi là hoàn thành rồi nhưng mà anh mãi chẳng thể tập trung vì cái khe ng ực sâu hút, tròn trịa kia cứ lấp ló trong tầm mắt.
Mấy tuần qua anh vô cùng bí bách, bực bội vì không thể đụng vào cơ thể cô nhóc này.
Lúc thì Chu Hạ bảo tới tháng, lúc thì bảo đau bụng...vô số lý do được viện ra để trốn tránh d*c vọng s1nh lý của anh.
Không thế chịu được nữa, mồ hôi hột đã toát ra cả rồi.
Kha Luân âm thầm đứng lên đi ra phía sau lưng Chu Hạ.
- Em quên mất khúc này rồi, anh giảng lại cho em đi.
Trong lúc Chu Hạ còn đang đau đầu với những công thức phức tạp trong hoá học thì anh đã đứng sát và chống tay xuống bàn bao bọc cả người bên dưới, cô ngẩn mặt lên hỏi thì vừa vặn hôn lấy chiếc cằm cương nghị của người đàn ông.
- Áaa...!
Kha Luân đột nhiên nhấc bổng Chu Hạ ngồi lên đùi mình, khuôn mặt đẹp trai dụi dụi vào tấm lưng mảnh khảnh ấy, bên dưới không ngừng cọ tới cọ lui.
- Em...em đang đến tháng, xin anh đấy.
Chu Hạ biết nơi đó của anh đang dần cứng lên cách một lớp váy mà ma sát vào liên tục vào nơi nhạy cảm của cô, trong phút chốc cô không thể nghĩ ra được lý do gì mới mẻ.
- Ồ...vậy sao anh không cảm thấy gì cả?
Bàn tay hư hỏng lướt dọc một đường theo thắt eo nhỏ nhắn,