[...]
- Vậy em có thể biết tên anh được không?
Nghe anh đẹp trai có người yêu bỗng dưng Chu Hạ có chút buồn buồn, hơi yểu xiều trong người.
Dẫu biết là con nít yêu sớm là không nên nhưng đấy là cảm xúc trong lòng tự phát sinh ra sao mà ngăn cản cho được đây.
- Gọi anh là Luân...!chết rồi, bây giờ anh có hẹn với bạn gái, em tự về nhà được chứ?
- Dạ...!
Chu Hạ lễ phép đáp lời rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Kha Luân xoa nhẹ mái tóc mềm của cô bé rồi bỏ lên xe đi mất.1
- Tạm biệt anh...Luân.
Chu Hạ bần thần đứng nhìn chiếc xe Mercedes màu đen càng lúc càng xa dần với tầm mắt của mình.
Có chút nuối tiếc, có chút không nỡ.
Nhưng người đi thì cũng đã đi rồi, thôi thì đành chờ đợi vào duyên phận của hai người vậy.
- Luân! Luân! Luân! Cái tên này thật đẹp quá đi, em mong rằng sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau.
Chu Hạ hăng hái xốc lại tinh thần, chuẩn bị quay về chỗ cây cầu nhặt lại cặp sách của mình đánh rơi ban nãy.
Nhưng trong lúc đang loay hoay phủi đi vết bụi dơ trên quần áo thì bỗng nhiên có vật gì đó lấp la lấp lánh, hắt ánh sáng vào mắt Chu Hạ.
- Ơ...đây là của anh ấy làm rơi sao?
Chu Hạ đến gần nhặt lấy vật đó lên thì mới nhận ra thứ đấy là một sợi lắc tay đan mắt xích bằng vàng.
Vì là món đồ trang sức cho nam nên nó được trang trí hết sức cách điệu nhất để có thể toát lên vẻ đẹp nam tính cho người sở hữu.
- Hehe...nhặt được của rơi tạm thời bỏ túi! Đùa thôi, em chỉ giữ hộ anh thôi nhé.
Sau này gặp lại nhất định sẽ trả cho anh.
Chu Hạ dùng sợi lắc ướm thử lên cổ tay của mình.
Nó trông thật quá khổ so với cổ tay có chút éc của cô bé.
Chu Hạ nhìn vào nó rồi tự nhiên cười hè hè như vừa nhặt được vàng vậy đó.
Nhưng mà sự thật chính là như vậy mà.
Chu Hạ áp dụng định luật " nhặt được của rơi tạm thời bỏ túi.
" nhưng mà cô bé chỉ cất dùm thôi chứ không mang đi bán lấy tiền đâu nhé.
Ở khu này cảnh sát như bù nhìn vậy đó, họ chỉ biết tham ô và bòn rút của dân nghèo, biết bao nhiêu vụ giao đồ nhặt được cho họ mà chẳng thể trả lại cho người bị mất, cho nên có giao cho họ cũng chẳng thể trả về được tay anh, có khi còn bị những người cảnh sát đó ỉm mất.
Chu Hạ cẩn thận cho sợi lắc nằm gọn vào một bên túi áo bên ngực trái của mình, tâm trạng mới đấy liền vui vẻ, hớn hở hẳn ra, vừa chạy vừa đánh chân sáo lại còn hát ngông hát nghiêu trên suốt quảng đường đi về nhà.
[...]
- A...mẹ đừng téc mông của con mà!!
Buồn thay là khi Chu Hạ vừa về đến nhà đã bị mẹ Thục phát nhẹ cho vài roi vào cặp mông nhỏ.
Khi nãy lúc còn đứng ở đằng xa cô bé đã nhìn thấy mẹ Thục cầm sẵn cây roi đứng ở trước cửa nhà là Hạ Hạ đã thấy có điềm rồi.
Không ngờ mẹ lại đánh thật như thế này.
- Con đi la cà đâu mà giờ mới về vậy hả? Trường tan học lúc mười một giờ mà đến tận một giờ kém con mới có mặt ở nhà là sao? Con có biết mẹ lo lắng đến mức chạy thẳng lên trường học để tìm con không Hạ Hạ!!
- Oa...con xin lỗi, con xin lỗi sau này sẽ không như vậy nữa đâu ạ.
Nghe mẹ Thục trách móc mà Hạ Hạ bật khóc nức nở.
Lần này không phải khóc vì oan ức hay đau đơn gì mà cô bé khóc vì lần đầu tiên có người quan tâm đến sự sống chết của cô bé.
Những lời mắng yêu, mắng vì lo lắng của Thục Mai khiến Chu Hạ cảm động vô cùng.
- Được rồi, mẹ không đánh con nữa.
Mà sao...mặt mũi, quần áo của con lấm lem hết thế kia? Con lại bị ai bắt nạt hả Hạ Hạ?
Thục Mai vội vàng cởi hết quần áo dính trên người Chu Hạ ra kiểm tra cơ thể cô bé.
Không chỉ có quần áo bị dơ mà trên người con gái còn có một vài vết trày xước ở khủy tay và đầu gối, những vết thương còn đang chảy máu nên có thể chắc chắn rằng nó chỉ vừa mới xuất hiện trong hôm nay mà thôi.
- Không có...chuyện là vầy nè mẹ, mẹ ngồi xuống đây con kể cho mẹ nghe...!
[...]
- Sao anh đến trễ quá vậy Kha Luân, em đói bụng muốn xỉu luôn rồi nè!!
Tưởng Hương Diên đã thay đồ, trang điểm đẹp đẽ, gọn gàng, thơm tho để có thể xuất hiện với bộ dạng xinh đẹp nhất trước mặt người đàn ông này.
Thế mà anh ta lại nỡ để cô chờ trước cổng nhà đến tận một tiếng đồng hồ, trời thì nắng nóng làm lớp nền trang điểm của cô ấy trôi hết cả rồi này.1
- Xin lỗi Hương Diên, trên đường đi anh gặp chút trục trặc nên mới đến