- Đừng rời xa anh, làm ơn quay lại đi mà!!Mi mắt Kha Luân vẫn nhắm nghiền nhưng cơn sốt quá cao đã làm anh trở nên mơ hồ, không ổn định, luôn miệng nói mớ và gào khóc, nước mắt nóng hổi từ khoé mắt liên tục rơi ra khiến ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải xót xa cho anh.- Kha Luân, anh mở mắt ra nhìn em đi.
Em là Hương Diên của anh nè, em trở về rồi, em sẽ không rời xa anh nữa đâu.Hương Diên đã ra sức dỗ dành, trấn an Kha Luân nhưng mọi thứ cô ta làm đều trở nên vô tác dụng.
Anh vẫn nằm đấy, tay chân quơ quào không hề có ý định mở mắt ra nhìn cô ta.- Có...có lẽ do anh ấy đang sốt mà dì Hoan còn đắp chăn nên anh ấy mới khó chịu như vậy đấy ạ!.
Ngôn Tình Cổ ĐạiHương Diên gượng gạo giải thích, cô ta sợ Kha Mĩ Kì sẽ thất vọng về mình nên liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của dì Hoan.Nhưng mà những gì mà Hương Diên nói cũng không sai.
Người bị nóng sốt thì không nên đắp chăn, đắp mền để tránh bị ủ nhiệt.
Vì thế dì Hoan chỉ còn biết cuối đầu nhận lỗi về phần mình.- Dì Hoan lấy hộ con một chậu nước khác với ạ, con muốn tự tay lau người cho anh ấy.
À dì lấy thêm một ly nước ấm luôn nha, con sẽ thử bón thuốc cho Kha Luân.Tuy lời nói, cử chỉ của cô ta rất lễ phép, có giáo dưỡng nhưng Hương Diên chẳng khác nào đang xem bà là một người giúp việc mà tùy tiện sai bảo như vậy.
Trong khi bà ấy đã khá có tuổi rồi, đi đứng rất khó khăn.- Sao con...- Được rồi bà chủ, mấy đứa nhỏ trong nhà còn việc khác.
Cứ để tôi đi lấy cũng không sao.Đến Kha Mĩ Kì đứng bên cạnh cũng phải bức xúc thay dì Hoan, nhưng khi bà ấy định lên tiếng đòi lại công bằng cho người bạn già của mình thì dì Hoan đã vội ngăn cản.Mặc dù không biết Hương Diên bây giờ có còn chỗ đứng trong tim Kha Luân hay không nhưng cô ta cũng đã từng là người quan trọng nhất với anh.
Bà không muốn làm lớn việc này, với cả anh đang bệnh, Chu Hạ lại không có ở đây, bà chỉ có thể đặt niềm tin vào cô gái này mà thôi.Năm phút sau.- Những thứ con yêu cầu đều có đủ ở đây, nếu cần gì nữa thì cứ bảo dì.Sau ít phút thì dì Hoan đã hoàn thành xong những công việc của mình.
Bởi tất cả mọi thứ đều có sẵn trong phòng chỉ là Hương Diên cố ý không nhìn thấy.
Nước ấm để uống có trữ sẵn trong bình thủy được đặt gọn dưới bàn, còn nước ấm và khăn bông để lau mình thì chỉ cần đi vào nhà tắm là có thôi.- Con cảm ơn!Hương Diên bắt đầu lật chiếc chăn mỏng đắp trên người Kha Luân ra.
Cô ta chậm rãi cởi từng hạt cúc áo pizama của anh, cho đến cúc cuối cùng thì từng thớ thịt, từng cơ bụng lần lượt được hiện ra khiến Hương Diên không thể cưỡng lại nổi, phải giả vờ dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể Kha Luân nhưng thực chất là đang lợi dụng để điểm tiện nghi của anh.
Cổ họng vì nuốt nước bọt mà lên xuống liên tục.- Ay da...nóng quá, thuốc anh ấy cần phải uống đây đúng không ạ?Hương Diên chỉ vào năm viên thuốc đã được bóc vỏ sẵn đang được đặt trên bàn mà ra vẻ nói.- Là em sao? Em đến rồi sao?Kha Luân tỉnh lại trong cơ mê sảng, mí mắt anh như bị một thế lực vô hình nào đó đè lên, không cho anh mở to mắt ra nhìn.
Chỉ có thể he hé được một tí, cũng vì thế mà hình ảnh cô gái trước mặt cứ mờ mờ ảo ảo, anh không thể thấy rõ được người ấy là ai, chỉ mong người đấy có thể là Chu Hạ của mình.- Ừm...là em, để em bón thuốc cho anh nha.Tai ù mắt mờ, mọi cơ quan trên người như đã ngưng hoạt động.
Kha Luân lầm tưởng người này chính là Chu Hạ mà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.Hương Diên ảo tưởng là anh nhận ra mình nên mãn nguyện vô cùng, môi kéo dãn thành một đường cong hoàn mĩ.
Kế tiếp cô ta cầm một viên trong đấy lên, vừa nhìn hình dáng và mùi của nó cũng đã đoán được thuốc này rất đắng nhưng Hương Diên không ngại mà cho nó vào miệng, uống thêm một ngụm nước rồi từ từ áp sát vào môi Kha Luân.- Có được không đấy, thuốc rất đắng, đến nỗi