- Ung Trì...Kha Luân nó không bị làm sao chứ?
Kha Luân không được chuyển đi bệnh viện mà được khám bệnh ngay tại nhà, và người đảm nhiệm việc này không ai khác chính là trợ lý của anh.
- Không sao, không có gì nặng hết.
Chỉ có phần phổi bị tổn thương nhẹ nên anh ấy mới thổ huyết thôi dì ạ.
Hiện tại Kha Luân đã được chuyển vào phòng ngủ của mình.
Nhưng mà cho dù là đã ngất xỉu nhưng hai tay của anh vẫn một mực ôm lấy eo Chu Hạ không chịu buông tha.
Khi mọi người cố gắng gỡ ra thì anh lại vô thức kêu lên vài tiếng " ưa ứa " như kháng nghị vậy.
Vì thế mà trong suốt quá trình khám bệnh cho tới bây giờ Chu Hạ vẫn phải sát cạnh bên anh, không được rời nửa bước.
Làm cho ai kia phải nghiến răng nghiến cốt, cắn áo ghen tị nhưng không thể làm được gì.
- Nếu anh ấy có biểu hiện gì khác thường thì cứ gọi cho con nha dì.
Con xin phép về trước.
Ung Trì khám xong liền xin phép Kha Mĩ Kì mà ra về, trước khi đi anh ta còn phải ngoảnh đầu nhìn lại hai cô gái đang săn sóc cho Kha Luân mới vừa lòng.
Trong anh có rất nhiều câu nghi vấn nhưng cũng không tiện hỏi ra.
Chỉ âm thầm, lặng lẽ theo dõi và phán đoán.
Trước mắt Ung Trì là khung cảnh vô cùng yên ấm, không có bất kì sóng gió nào.
Hương Diên đang rất dịu dàng, triều mến ngồi gần Chu Hạ phục giúp cô bóp tay bóp chân cho Kha Luân.
Nhìn vào thì thấy được tình cảm chị em của họ rất thắm thiết, hòa đồng.
Nhưng anh cứ có cảm giác Hương Diên này cứ giả tạo, kì cục làm sao ý.
Hay là do dạo này công việc mệt mỏi quá nên anh mới sinh ra ảo giác như vậy?1
Anh có cảm giác cô gái trước mặt này không còn là Hương Diên nữa, lúc trước anh ta cũng có đôi lần tiếp xúc với cô ta, độ hảo cảm cũng khá cao nhưng sao bây giờ nhìn Hương Diên anh lại không có chút cảm tình gì.
- Tạm biệt em Chu Hạ...à, tạm biệt Hương Diên.
Có là gì đi chăng nữa thì Ung Trì vẫn rất lịch sự chào tạm biệt cả hai, không bỏ sót một ai trong nhà.
- Chu Hạ, con giúp dì cho thằng Kha Luân uống thuốc hạ sốt có được không?
Kha Mĩ Kì cùng với dì Hoan sau khi thương lượng với Ung Trì xong thì liền quay về phòng nhờ bảo Chu Hạ.
Trên tay dì Hoan còn đang bê một khay thuốc mới cùng một ít cháo dinh dưỡng cho anh thì phải.
- Con...con nghĩ là không được đâu.
Chị Hương Diên còn không thể thì sao con...
Chu Hạ khó xử nhìn qua người chị ruột của mình.
Cái tát lúc này cô đã quên rồi, không đôi co, chấp nhặt với chị ấy.
Chu Hạ chỉ không hiểu vì sao cô lại phải rơi vào hoàn cảnh cay nghiệt như thế này.
Trên thế giới này có biết bao nhiêu là đàn ông nhưng trớ trêu thay chị em cô lại yêu cùng một người.
- Sẽ được mà, thằng Luân bây giờ nó nghe lời con nhất, tin dì đi.
Kha Mĩ Kì không cho Chu Hạ có cơ hội từ chối nào.
Mặc kệ cho Hương Diên có cà nanh đi chăng nữa thì bà vẫn nhất quyết nhét hết bụm thuốc vào lòng bàn tay của Chu Hạ, ép cô không được thả nó ra.
- Kha Luân, anh tỉnh lại uống thuốc đi.
Mọi người lo cho anh lắm.
Hương Diên không cam lòng, cô ta sợ Chu Hạ sẽ dùng cách bón thuốc bằng miệng để đút thuốc cho anh nên liền lanh chanh nhào tới vỗ nhẹ vào mặt Kha Luân như muốn phụ giúp Chu Hạ một tay, ánh mắt vô cùng triều mến để thể hiện là mình đã bình tĩnh lại rồi, cố gắng ở trước mặt người lớn trong nhà mà hiểu hiện một cách tốt nhất.
Nhưng Kha Luân vẫn nằm đấy, không có dấu hiệu gì.
Đến một cái nhíu mày cũng chẳng có nổi.
- Để em thử.
Làm cho cô qua khó xử, đành né sang bên cạnh nhìn Chu Hạ thể hiện.
Chu Hạ ngồi dựa người vào thành giường, cô để đầu anh gối lên tay mình.
Chọn một độ cao phù hợp, sau đó cô liền ghé sát vào vành tai anh mà thì thầm to nhỏ gì đấy.
- Mở rồi, mở rồi.
Mọi người không thể nghe được Chu Hạ đã nói gì với anh cả.
Nhưng khi Chu Hạ vừa dứt lời thì hai cánh môi của anh đã ngoan ngoãn hé mở, không còn cắn răng nữa.
Chu Hạ cho từng viên thuốc con nhộng vào khoang miệng của Kha Luân.
Dùng hai đầu ngón tay vuốt nhẹ vào phần cổ họng cho đến khi thấy được yết hầu đã chuyển động thì có nghĩa là anh đã nuốt nó rồi.
Chu Hạ cũng thật nhẫn tâm, cô để anh uống chay như vậy cho đến viên cuối cùng mới chịu cho anh uống nước.
- Xong rồi, chúng ta ra ngoài vườn uống trà đi, cho thằng bé nó nghỉ ngơi.
Dì Hoan vui mừng khôn xiết, nếu bà là Kha Mĩ Kì hay Kha Luân thì bà nhất định sẽ chọn cô