- Là anh thì sao hửm?
Mới vào nhà chẳng thấy ai làm anh còn tưởng rằng cô đã biết trước và chuyển đi nơi khác rồi, nào ngờ nhóc con này lại tự chui đầu vào rọ như thế này.
Anh vác cô trên vai, còn xem cô là em bé mà vỗ bạch bạch lên cặp mông tròn trịa ấy.
- Thả tôi ra...đồ điên, anh đến đây làm gì?
Cảm giác của Chu Hạ bây giờ không có gì ngoài tức giận và ngại ngùng cả.
Một phần vì phía sau lưng anh còn có biết bao nhiêu người, rồi còn sợ mẹ ở trong nhà dòm ra sẽ thấy, vậy mà anh lại ngang nhiên làm như vậy với cô.
- Em gan lắm Chu Hạ!
Chu Hạ nghiến răng nghiến cốt cắn mạnh vào vành tai sạch sẽ của người đàn ông, dùng hai chiếc răng nanh của mình cắn nó đến mức bật cả máu.
Cô lợi dụng thời điểm khi anh buông lỏng mà vùng ra rồi rơi mạnh xuống đất đau đến nỗi muốn bể cả quả mông.
- Mọi người xông lên, dù có chết cũng không được để đám người họ mang Chu Hạ của chúng ta đi!!
Trong lúc Chu Hạ vẫn còn đang xuýt xoa, lom khom đứng lên thì từ trong nhà mọi người bất ngờ xông ra, trên tay họ cầm cuốc cầm xẻn, bất kì món đồ nào có thể trở thành vũ khí thì họ đều tận dụng hết thảy.
- Anh...anh không được chỉa súng về phía họ.
Nhưng cuốc xẻn thì sao mà nhanh bằng những viên đạn không có mắt của Kha Luân cho được.
Khi những người thân thích của Chu Hạ vừa xông đến thì bên phía Kha Luân đã tự động giơ súng cầm tay lên hướng thẳng đến mục tiêu mà không cần sự ra lệnh từ anh.
Chu Hạ sợ rằng bọn họ sẽ nổ súng nên liền bò dậy rồi chạy thật nhanh về phía trước che chắn cho các người trong nhà.
Kha Luân lo sợ cho tính mạng của Chu Hạ cũng như thanh danh của mình nên đã xua tay ra hiệu bỏ súng xuống.
Bộp.
Nhưng cho dù là Chu Hạ đã cố gắng ngăn cản để hai bên không xảy ra tranh chấp, va chạm nhưng những người làm trong nhà đột nhiên hốt tro hốt trấu quăng về phía Kha Luân khiến những người họ ai náy cũng đều dính bùn, dính đất lấm lem, hôi thối.
Chỉ có mỗi Kha Luân là được vệ sĩ bao quanh che chắn nên chẳng bị sao cả.
Đoàng.
Bên phía Kha Luân đã chịu đựng hết nổi rồi.
Là bên Chu Hạ được nước lấn tới.
Một trong số người đó đã bắn một phát súng chỉ thiên lên trời nhằm mục đích hù doạ, răn đe để đối phương ngừng lại hành động ngu ngốc này của mình.
Đúng như dự đoán, đám người làm những trò hề bên phía Chu Hạ đã dừng tay.
Tiếng súng chói tay vọng lên cả một vùng trời khiến ai cũng phải sợ sệt ôm đầu ngồi xuống.
Đoàng.
Kể tiếp người của anh lại bồi thêm một phát đạn ghim thẳng vào lớp đất mềm xốp gần sát với mũi chân của một người giúp việc.
- Kha Luân...anh muốn bắt em có phải không? Được...em tự nguyện đi theo nhưng anh làm ơn tha cho họ đi.
Chu Hạ chập chững, chủ động lê từng bước chân đến chỗ Kha Luân.
Nhưng suốt đoạn đường ánh mắt cô luôn nhìn về hướng mẹ Thục như muốn nói lời gì đó với mẹ nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu hết.
- Chào mẹ vợ, tiếc quá...hôm khác con sẽ sang đây với những mâm cỗ trịnh trọng để dạm hỏi Chu Hạ.
Bây giờ thì con xin phép!
Anh hiên ngang ôm lấy eo của Chu Hạ mà kéo cô đến trước mặt bà thân thiện, lễ phép chào hỏi Thục Mai - người mẹ vợ tương lai của mình.
Trông bộ dạng của anh có vẻ như đang vui sướng, phấn khởi lắm.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt đến cuộc trò chuyện của hai người, không một ai để ý đến dáng vẻ bất lực, chỉ biết cuối đầu nghe những lời nói hàm hồ mà Kha Luân vừa nói ra.
- Nằm mơ đi...còn lâu tôi mới gả Chu Hạ cho loại người côn đồ, không được cha mẹ dạy dỗ như cậu.
Hiện tại tôi không cần biết giữa cậu và con gái tôi có quan hệ gì nhưng nếu cậu không thả tự do cho con bé thì tôi liều mạng với cậu.
Nắm đấm của Kha Luân đã dần được khép lại.
Cơn thịnh nộ trong anh đã phải dâng trào từ khi những lời nói cay độc của mẹ Thục thoát ra.
- Kha Luân nếu cậu còn...
- Mẹ đừng nói nữa ạ.
Không để cho mẹ Thục tiếp tục lỡ lời động vào những điều cấm kị của Kha Luân nên Chu Hạ đã vội nói xen vào ngắt lời của bà, không cho mẹ mình nói nữa.
Bởi cô biết nếu mẹ cứ nhiều lần động đến lòng tự trọng của Kha Luân như vậy thì đến cô cũng chẳng thể ngăn cản được những hành vi độc ác mà anh sắp làm ra.
Kha Luân không có cha, và anh cũng chẳng quan tâm ông ta là ai.
Chỉ có mẹ, mẹ là người phụ nữ đầu tiên mà anh tôn trọng và nâng niu nhất.
Bất kể là ai đi chăng nữa, chỉ cần đá động hay xúc phạm đến Kha Mĩ Kì dù chỉ một lời thì anh nhất quyết sẽ không tha mạng.
Nhưng cũng bởi vì Thục Mai là mẹ của Chu Hạ nên anh mới phải cắn răng nhịn nhục nãy giờ, không lao đến dùng vũ lực với bà ấy như những người trước đây.
- Chu Hạ con mau quay trở lại đây.
Con thật là bất hiếu, mẹ còn chưa cho phép con vậy mà con muốn đi là đi sao? Đi được thì đi luôn đi, đừng quay trở về đây nữa...hộc hộc.
Kha Luân không nói không rằng mà lầm lì ôm Chu Hạ quay người rời đi trước sự ngỡ ngàng của bà.
Còn về Chu Hạ, cô lại không có một chút động thái nào chống đôi hay gì hết.
Cô cứ như một con rối nhỏ tùy tiện để Kha Luân bỏ vào trong túi muốn xách đi đâu thì đi.
- Bà bình tĩnh lại một chút, tức giận hại thân.
Có lẽ Chu Hạ con bé nó có nỗi khổ riêng.
Bà cứ đợi vài ngày nữa đi, đợi con bé quay về giải thích với bà.
Thục Mai tức giận vì đứa con gái khôn nhà dại chợ này đến mức lên cả cơn đau tim.
Bà được mọi người vây đến săn sóc và đưa thuốc trợ tim cho uống thì bà ấy mới giữ được cái mạng già này đấy.
[...]
- Ưm...đừng mà, ngoài kia còn