- Cuối cùng cũng xong, mệt chết đi được.
Sau gần nửa giờ đồng hồ thì anh cũng đã lo xong cho Chu Hạ, kể cả vết bỏng trên tay cô cũng đã được bôi thuốc mỡ, tuy rằng Kha Luân vẫn còn ám ảnh về câu nói lúc trước của cô lắm nhưng vẫn phải nhắm mắt làm ngơ vệ sinh sạch sẽ từng bộ phận to nhỏ trên cơ thể giúp cô.
- Kha Luân...em có thể vào được không?
Trong lúc Kha Luân đang chăm chú kéo mềnh cho Chu Hạ thì Hương Diên từ bên ngoài rụt rè, đẩy cửa đi vào.
- Xuống nhà đi đợi đi, đừng ở trên đây làm ồn đến Chu Hạ.
Còn không kịp để Hương Diên bước vô nửa bước thì Kha Luân vung tay xua đuổi, cô ta gượng gạo cười trừ rồi nhẹ nhàng khép cửa giúp anh.
[...]
- Tất cả đều là lỗi của tôi thưa cậu chủ.
Không liên quan đến cô Hương Diên.
Chuyện là tôi vì ganh ghét, không vừa mắt với Chu Hạ vì cô ấy đeo bám, tranh giành cậu chủ với ân nhân của tôi nên tôi mới bỏ thỏi son vào trong túi váy để vu oan cho cô ấy khiến cô Diên hiểu lầm.
Người giúp việc ngừng một tí để lấy hơi rồi nói tiếp.
- Nên cô Diên có ra tay đánh Chu Hạ vài roi rồi sai tôi đưa cô ấy ra ngoài vườn đứng chịu phạt mười lăm phút nhưng cũng chính vì ganh ghét nên tôi đã...đã biến cô ấy trở nên thê thảm như vậy.
Tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin cậu chủ chừa cho tôi một con đường sống.
Cô ta nói xong thì liền quỳ rạp xuống sàn đập đầu cầu xin người đàn ông mang khí chất vương giả đang ngồi chống cằm trên ghế.
Bây giờ cô ta đã hết được thoát rồi, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
- Không...
A Tình đứng canh me gần đó tức muốn phát điên rồi, tuy chị đẹp của cô nhóc đã được minh oan nhưng sao bọn họ có thể nói dối trắng trợn đến như thế được chứ?
- Chị mệt quá, em cho chị tựa một chút nha.
A Tình muốn lên tiếng cãi lại nhưng đột nhiên Hương Diên đến gần rồi còn thân thiện khoác tay qua vai A Tình, nhìn bề ngoài có vẻ như Hương Diên không hề có ý xấu nhưng thực chất là đang thầm cảnh cáo cô bé.
A Tình còn nhỏ, tâm lý vẫn chưa vững đã bị Hương Diên thành công doạ sợ.
- Tên gì?
Kha Luân không hề để tâm đến sự bất thường của hai người họ, anh lạnh giọng hỏi cô hầu quỳ ở kia.
- Phi...Phi Thuần.
Phi Thuần! Một cái tên khá đẹp nhưng lần này anh sẽ không nương tay cho những người đã làm tổn thương đến Chu Hạ nữa.
Có trách thì trách cô ta quá tin người đi.
Kha Luân rút súng của vệ sĩ đứng bên cạnh nhắm thẳng vào mi tâm của cô ta mà bóp cò.
Đoàng!
- Áaaa...!giết người rồi.
Phi Thuần gục ngã ngay tại chỗ, máu đã chảy lênh láng dưới nền nhà khiến những người còn lại hoảng sợ hét lên những tiếng kêu chói tai.
- Tên đã biết rồi, nhớ làm bia mộ cho cô ta!
- Kha Luân đợi đã!
Khi Kha Luân vứt súng lại cho vệ sĩ, rồi đứng dậy rời đi thì Hương Diên bỗng chốc chạy tới níu lấy tay áo của Kha Luân, làm ra bộ dạng đáng thương, biết lỗi.
- Anh giận Hương Diên sao? Thật sự là chuyện này em không lường trước được mà, anh...anh đừng giận em nha!
Hương Diên nắm lấy tay anh mà lắc lư qua lại, cô ta rơm rớm một vài giọt nước mắt cá sấu rồi cuối gầm mặt nhận lỗi với Kha Luân.
- Không giận, em buông ra đi.
Kha Luân không lạnh không nhạt đáp lại Hương Diên, sau đó phủi tay cô ta ra đi thẳng lên phòng nơi Chu Hạ đang nghỉ ngơi, say giấc.
- Chớ mà nói năng hàm hồ, nhóc nên biết thân biết phận trong ngôi nhà này đi.
Đừng để chị đây phải ra tay độc ác với cưng nhé!
Sau khi xác nhận được là Kha Luân đã thật sự đi mất thì thái độ của Hương Diên liền quay ngoắt 180 độ.
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, bước chân yêu kiều đi tới năng cằm của A Tình và cảnh cáo, đe đọa cô bé một lần nữa.
[...]
Hai giờ sáng.
- Cậu chủ đi đâu vậy?
Bây giờ đang là nửa đêm khuya, A Tình vì khát nước nên đã đi ra ngoài này kiếm chút đồ uống nhưng không ngờ lại bắt gặp được Kha Luân đang ôm một thứ gì đó rất lớn từ trên cầu thang đi xuống.
- Không có gì, chỉ muốn đem một thứ trả về chỗ cũ.
Thì ra cái đống chăn gối mà Kha Luân đang bế trên tay bên trong là cơ thể của Chu Hạ.
Nhưng vì sao anh không đợi đến sáng rồi hẳn mang Chu Hạ về mà lại chọn giờ giấc khuya trời khuya trật như thế này?
- Hay là cậu chủ cho chị Hạ ở cùng với em được không?
A Tình lon ton chạy theo sau Kha Luân mà năn nỉ, cầu xin mong rằng Kha Luân sẽ không nhẫn tâm mà từ chối nguyện vọng nhỏ nhoi này của mình.
- Tùy!
Tùy? Vậy là Kha Luân đã đồng ý với cô bé rồi sao? A Tình vui mừng muốn nhảy cẩn cả lên, nhưng đột nhiên Kha Luân lại bất ngờ truyền Chu Hạ sang tay cô nhóc yếu ớt, khiến cả hai người ngã ầm xuống sàn nhà, thật may là Chu Hạ được bọc trong lớp chăn dày cộm nên chẳng bị làm sao cả.
- Ơ...cậu chủ không giúp em đưa chị Hạ vào phòng hả? Một mình em thì sao mà khiêng được chị ấy!!
- Mặc xác các người.
Vứt Chu Hạ xong thì Kha Luân chửi rủa tí lời rồi liền thẳng thừng xoay người rời đi, không thèm để ý tới hai cô gái phía sau đang phải cực nhọc như thế nào.
- Nhớ! Không được