[...]
- Em...em nặng lắm, không được đâu.
Chu Hạ xua tay từ chối, ở tình trạng như vậy thì rất thiệt cho Kha Luân.
Cô quan sát thấy trán anh đã toát mồ hôi hột hết rồi, sức lực cũng chẳng thể mạnh được như trước được nữa.
Nếu vác thêm hai mạng người lên đầu thì sao mà anh có thể chịu nổi đây.
- Không sao, anh khoẻ như voi ấy mà.
Em đừng lo...bây giờ anh đếm một hai ba thì em chịu khó nhún người lên nhé!
Kha Luân tận tình chỉ bảo cho Chu Hạ biết phải làm như thế nào.
Bởi vì tình thế bây giờ không cho anh nhiều thời gian để bế cô lên cổ.
Một khi anh thả hai tay đang chống lên trên vách tường ra thì phải ngay lập tức rút được Chu Hạ đưa lên trên cao.
Nếu không thì người người phía sau lưng anh sẽ ép tới, anh thà để bản thân chịu áp lực nghìn tấn này một mình còn hơn phải chính tay ép chết vợ và đứa con thơ chưa chào đời.
- Áaa...
Chu Hạ được Kha Luân kẹp nách đưa lên trên cao với một tốc độ rất nhanh khiến cô không thể nào định hình được nỗi, chỉ có thể nhắm mắt mà sợ hãi hét lên trong vô vọng.
- Không sao, an toàn rồi...đừng sợ.
Khi Chu Hạ bình tĩnh mở mắt ra thì cô đã thấy mình được ngồi chễm chệ trên cổ Kha Luân từ lúc nào không hay.
Còn anh lại bị những người ở đây dồn ép đến sức cùng lực kiệt, cả thân người dưới của Kha Luân bị dính cứng ngắt, không thể động đậy được nữa rồi.
Thử tưởng tượng xem nếu Chu Hạ không được anh bồng lên cao thì cô và con sẽ có kết cục như thế nào? Chu Hạ tâm lý không vững nên không dám nghĩ đến cái khung cảnh khủng khiếp, ám ảnh ấy đâu.
- Đừng đẩy nữa, làm ơn lùi lại đi.
Không thì anh ấy chết mất!!
Chu Hạ ở trên cao nhìn ra ngoài xa xa kia mà gào lớn đến khàn cả giọng, để cho đám người áo đen ấy dừng lại cái hành động ngu xuẩn này của mình.
Không biết bọn họ từ đâu ra nhưng cô có thể chắc chắn là họ làm những việc này đều là có chủ đích, thậm chí Chu Hạ còn qua sát được có một bóng đen đứng sau lưng chỉ đạo các người họ.
Dáng người của hắn ta rất quen nhưng hiện tại tâm trí, cảm xúc của Chu Hạ đang rất hoảng loạng, nhất thời không thể nhận ra được hắn ta là ai.
- Chu Hạ...nếu như lần này anh không qua khỏi thì em hãy chăm sóc tốt cho con của chúng ta nhé!
- Anh câm mồm lại cho em, nói xui xẻo cái gì đó hả?
Kha Luân tuy bị vợ mắng nhưng anh lại nở một nụ cười rất là mãn nguyện, chưa bao giờ việc bị ăn chửi lại khiến cho anh vui mừng, hạnh phúc đến như vậy.
Anh biết hiện tại không nên nói ra những lời như thế vì chỉ khiến cô thêm buồn.
Nhưng nếu anh không nói thì anh lại sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Bởi vì Kha Luân có thể cảm nhận được bản thân mình đã bị gãy một đốt xương sườn mất rồi.
Lục phủ ngũ tạng chịu một áp lực vô cùng mạnh cứ như có một hòn đá lớn đè lên trên đó vậy.
Anh sợ rằng chỉ cần thêm năm mười phút nữa thôi thì mình sẽ phải vỡ nội tạng mà chết mất.
Đến lúc đó nếu cuộc chiến hỗn độn vẫn này chưa kết thúc thì ai sẽ là người bảo vệ cô đây?
Kha Luân bất lực vô cùng, anh cảm thấy bản thân mình thật tệ hại.
Thân là một bác sĩ nhưng nhìn những cô gái thấp bé dưới người mình lần lượt ngất đi vì bị chèn ép và thiếu dưỡng khí nhưng anh chẳng thể làm được gì cả vì anh còn cả một thế giới riêng cần phải bảo vệ.
- Kha Luân...bụng, bụng em đau quá.
Chu Hạ ngồi trên đầu Kha Luân có chút khó khăn bởi chiếc bụng của mình, cô phải ngửa người ra sau rồi bấu víu lấy cổ của Kha Luân.
Nhưng không biết vì sao bụng cô lại phát lên những cơn đau râm ran từ lúc nãy đến giờ, đến khi không thể âm thầm chịu đựng được nữa thì Chu Hạ mới nói ra với anh.
- Ướt...máu, Chu Hạ...sao em lại chảy máu thế này?
Kha Luân hay tin cô bị như vậy thì liền quên mất những cơn đau trên người mình mà ngước lên qua sát sắc mặt của Chu Hạ.
Da dẻ tái xanh, môi cô đã dần trở nên tím tái khiến Kha