Bên phía hai người kia thì tốt rồi, chỉ khổ cho Cao Tuấn mới từ phòng tắm bước ra, chưa gì đã bị một cái gối nện thẳng vào mặt.
Sắc mặt Cao Tuấn đông lại, cậu ngước mắt nhìn người đàn ông đầu tóc rối mù ngồi trên giường, đang nhe răng trợn mắt với mình.
"Tên khốn!" Đối phương mắng: "Đêm qua anh đã làm gì tôi?"
Làm gì là làm gì? Cao Tuấn cúi người nhặt gối, thong thả đi về phía giường.
Thấy người nọ ngày càng đến gần, Trì Viễn hoảng sợ lùi về sau, đến gần mép giường mới miễn cưỡng dừng lại, trên người hắn lúc này chỉ còn mỗi cái [email protected] lót, quần áo khác đều mất sạch.
Trì Viễn chỉ biết bản thân vì thất tình mà đến bar uống rượu, tửu lượng kém thành ra những chuyện khác đều không nhớ rõ.
Vừa tỉnh dậy liền phát hiện bản thân đang ở khách sạn, cả người lõa th ể, đặc biệt tên đàn ông từ phòng tắm đi ra, còn là kẻ thù của hắn…
"Tên khốn!" Lại mắng.
Cao Tuấn khẽ nhếch môi, cậu đến gần, vươn tay nâng cằm Trì Viễn, học điệu bộ của đám lưu manh trong phim truyền hình: "Bảo bối, cái miệng này của em thật hư.
"
"! " Trì Viễn trừng mắt, há miệng, cắn mạnh vào tay Cao Tuấn.
"Á á á!" Cao Tuấn vì đau mà la hét ầm ĩ, cố giựt tay về, Trì Viễn lại như đ ĩa ngậm chặt không buông: "Cậu là chó sao?"
Mắng tôi là chó, tôi liền thành chó cắn chết anh! Trì Viễn càng ra sức cắn chặt.
"M* nó, ông đây chưa từng đụng vào cậu.
" Cao Tuấn hết cách, chỉ có thể cố gắng nói rõ: "Đêm qua ở quán bar cậu say sỉn không biết gì, mém chút bị người ta chụp được ảnh, là ông đây cứu cậu đó.
"
"Vậy sao anh không đưa tôi về nhà?" Trì Viễn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu.
Tay vừa được trả tự do, Cao Tuấn liền lanh lẹ rút về, trên mu bàn tay đã xuất hiện dấu răng to đùng, cậu đau lòng vuốt v e: "Tôi làm sao biết địa chỉ nhà cậu ở đâu? Đã vậy cậu còn nôn hết lên người tôi, hết cách chỉ có thể mang đến khách sạn này thôi.
"
"! " Trì