Màn ảnh lại chuyển cảnh, A Bảo đã ngừng hát, trong không khí vẫn văng vẳng giọng hát của hắn, từ vẫn đục chuyển sang trầm ấm, dần dần bình phàm rồi biến thành giọng của nữ.
A Bảo sợ kinh người, vùng dậy chạy đi, phòng khách nháy mắt biến thành một căn phòng tối đen, hắn chạy về trước lại như va phải một bức tường vô hình, trực tiếp văng trở về sau, nơi này tựa như một cái hình hộp hình chữ nhật đem hắn nhốt vào.
"A Tử, mau mau cứu tớ!" Âm thanh kêu gào, hốc mắt A Bảo đỏ lên.
"A Bảo.
" Trong bóng tối văng vẳng tiếng ai đó đang gọi hắn kéo dài.
A Bảo sợ sệt quay đầu.
Một nữ nhân tóc dài mặc váy đỏ từ từ xuất hiện, có thể nhìn ra toàn thân cô ta là máu, đáng sợ nhất là cô ta đang ôm một vật gì đó, đến khi nhìn kỹ, hắn mới biết trên tay cô ta là một thai nhi vừa mới sinh, dây rốn còn chưa cắt, đôi hàm răng trắng của cô ta bắt đầu hé mở: "Gọi ba đi con!"
"A a a a a!" A Bảo hét cất thanh, tỉnh dậy.
Thì ra chỉ là mơ! Hắn đưa tay vuốt mặt, người đầy mồ hôi.
Cùng lúc Khương Tử từ phòng tắm đi ra, còn đang dùng khăn lau khô tóc, giục A Bảo mau tắm rửa còn ăn cơm.
"Tớ biết rồi!" A Bảo lết thân xác đầm đìa mồ hôi của mình vào nhà tắm, nghĩ về giấc mơ ban nãy, không khỏi sợ hãi.
Tới buổi tối đến giờ đi ngủ, A Bảo trằn trọc suốt đêm, đầu cũng phát đau, hắn thức đến tận sáng hôm sau, bắt xe cùng Khương Tử trở về thành phố.
Triệu Ảnh Quân và Lương Khê bắt đầu có hứng thú.
…
Mạch phim lúc này đã chiếu được hơn phân nửa.
Sau khi về thành phố, A Bảo vẫn là vị bác sĩ nhân từ đức độ được mọi người quý mến.
Bỗng một ngày, môt người phụ nữ điên xông tới, mắng nhiếc cáu xé nói A Bảo đã ***** *** cô ta.
Nhưng không một ai tin tưởng vào điều đó, thậm chí còn bị A Bảo kiện ngược lại vì tội vu khống,