"Anh trai." Thẩm Vũ Kỳ nhanh chóng nhìn về hướng đó, gương mặt trắng bệch dần hồng hào trở lại.
Bọn họ cũng nhìn sang, quả nhiên là Thẩm Đông Quân đang đi tới, bên cạnh là Tống Y Na, nhìn sơ qua cái bụng cô ta, ít nhất đã mang thai được năm tháng.
Lương Khê thầm nghĩ, cậu và Thẩm Đông Quân chia tay hơn hai tháng, bụng Tống Y Na lại được năm tháng, nghĩ cũng biết tên này từ lâu đã phản bội cậu.
Cộng thêm việc viên thuốc lãng quên kia, nếu ban đầu chỉ đơn giản là chán ghét, hiện tại đã là kinh tởm đến đỉnh điểm.
"Tiểu Kỳ, sao em lại ngồi trên đất?" Tống Y Na hoảng hốt đi đến, muốn dìu Thẩm Vũ Kỳ đứng lên, nhưng lại ngại chiếc bụng lớn của mình không thể cúi xuống, vội lên tiếng: "Chồng ơi, anh giúp em với."
Thẩm Đông Quân không đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chặp vào đôi tay đang đặt cùng một chỗ của hai người, lòng ngực phập phồng lên xuống, nghẹn đến khó thở.
"Chồng ơi." Tống Y Na gọi lại lần nữa, cô biết toàn bộ tâm trí của anh đều đặt lên người đàn ông kia.
Cứ nghĩ Thẩm Đông Quân lâu dần sẽ quên được Lương Khê, nhưng khi đối mặt Tống Y Na liền biết, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ quên đi.
Triệu Ảnh Quân kéo Lương Khê ra sau lưng, hai mắt nhìn thẳng vào Thẩm Đông Quân.
"Vũ Kỳ, đứng lên." Giọng nói lạnh như băng của Thẩm Đông Quân vang lên, Thẩm Vũ Kỳ nhạy bén phát hiện ra thái độ anh trai không đúng, vội vàng ngồi dậy.
Lúc đầu cô còn muốn chờ Thẩm Đông Quân đến, nhờ anh làm chủ cho mình, bây giờ một lời than vãn cũng chẳng dám nói ra.
Thẩm Vũ Kỳ từ nhỏ đã đi theo anh trai, kỳ thật tính tình Thẩm Đông Quân không hề vô hại như dáng vẻ bên ngoài, chỉ riêng việc năm năm trước đã nói rõ điều đó.
"Chúng ta về thôi." Lương Khê nói, cậu phát hiện mu bàn tay Triệu Ảnh Quân đã nổi gân xanh, dẫu sao anh cũng đang là diễn viên, ngộ nhỡ bị nhà báo chụp được tình cảnh này sẽ có phiền toái.
"Vậy chúng ta đến quầy lấy thuốc." Triệu Ảnh Quân cũng đoán được lo lắng của Lương Khê, chỉ đành nén lại lửa giận, kéo cậu đi khỏi.
Đi chưa được ba bước, bàn tay Lương Khê bị Thẩm Đổng Quân nắm lại, cậu khó hiểu quay đầu: "Buông tay!"
"Em bị bệnh?" Thẩm Đông Quân nhăn mày.
"Liên quan gì đến anh." Lương Khê vung tay, đối phương càng ra sức nắm chặt, cậu khẽ quát: "Buông tay!"
"Không, anh không buông." Thẩm Đông Quân nói, hơi ấm từ bàn tay ấy khiến anh luyến tiếc, chỉ sợ lần nữa buông ra vĩnh viễn sẽ không có lại được.
"..." Lương Khê còn đang tức giận, Triệu Ảnh Quân đã xông đến, một cái nện thẳng vào mặt Thẩm Đông Quân.
"Anh