Editor: VyVy
...
Buổi tự học buổi tối của Nhị Trung Vân Châu kết thúc lúc chín giờ, nhà họ Diệp cách trường học không đến nửa giờ lái xe, cho dù đi xe buýt, cũng sẽ không vượt quá bốn mươi phút.
Nhưng bây giờ đã qua mười một giờ rưỡi!
Ninh Ly lúc này mới là ngày đầu tiên nhập học, cư nhiên lại dám trở về trễ như vậy, sao bà có thể không tức giận?
Đối mặt với lửa giận của Tô Viện, Ninh Ly lại thần sắc bình tĩnh.
"Tạm thời có chút việc."
Nói xong, cô xoay người muốn đi lên lầu.
Tô Viện đột nhiên đứng lên: "Tạm thời có chuyện gì? Cùng dã tiểu tử* bên ngoài tùy tiện lăn lộn, chính là nói có chuyện?!"
*Những người hư hỏng (Đứa nhà quê.)
Ninh Ly ánh mắt lạnh xuống, quay đầu lại lạnh lùng nhìn bà một cái.
Ánh mắt kia làm Tô Viện trong lòng 'Lộp bộp' một chút, không biết tại sao cả người phát lạnh.
Nhưng một chút cảm xúc này nhanh chóng bị tức giận đè xuống.
Ninh Ly chậm chạp không trở về, bên nhà họ Diệp còn tưởng rằng bên cô xảy ra chuyện gì, kết quả Diệp Sứ và bạn học gọi điện thoại xong, bọn họ mới biết được, Ninh Ly tự học buổi tối, liền đi theo một thiếu niên xấu đi moto.
Tô Viện nghĩ không ra, Ninh Ly mới đến Vân Châu vài ngày, cư nhiên liền cùng loại côn đồ này tụ hợp cùng một chỗ.
Bà hao hết tâm tư đưa Ninh Ly đến Nhị Trung, cũng không phải vì để cho cô mất mặt cho nhà họ Diệp như vậy!
"Tuổi còn nhỏ, con đây là muốn làm gì? Mấy năm nay, bà con chính là dạy con như vậy!?"
Bàn tay Ninh Ly túm ba lô trong nháy mắt thắt chặt, đáy mắt hoa đào xinh đẹp nổi lên một tia lạnh lẽo, mang theo lực áp bách không lời!
"Bà không có tư cách nói những lời này."
Mọi người trong thiên hạ đều có thể nói cô không có giáo dục, duy chỉ có Tô Viện không thể!
Tô Viện nghẹn một cái, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, đúng là cảm thấy cổ giống như bị cái gì đó bóp chặt.
Bà chỉ vào Ninh Ly, ngón tay run rẩy. "Con!"
Trên lầu bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.
Diệp Sứ mặc váy ngủ bằng cotton trắng tinh khiết đi ra.
Cô nhìn thoáng qua dưới lầu, khi nhìn thấy Ninh Ly, dường như rốt cục thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng mở miệng: "Chị Ninh Ly, chị đã trở lại rồi, mẹ đã ở phòng khách chờ chị rất lâu."
Cô nói, ánh mắt đảo qua người Ninh Ly, lại nhìn về phía Tô Viện.
"Mẹ, quan trọng nhất là chị Ninh Ly không xảy ra chuyện gì, mẹ cũng đừng tức giận."
Ninh Ly hỏi ngược lại: "Tôi có thể có chuyện gì?"
Không biết, còn tưởng rằng cô đi ra ngoài gϊếŧ người phóng hỏa.
"Tôi cùng dã tiểu tử đi ra ngoài lăn lộn, lời này là cô nói?"
Diệp Sứ nghẹn một câu, mím môi. "Chị Ninh Ly, em không nói như vậy."
"Ninh Ly! Chuyện này con tự mình làm, cũng đừng trách người khác nói"
Tô Viện hít sâu một hơi, "Nếu không phải Tiểu Sứ đặc biệt tìm người hỏi, có phải con định giấu diếm đến cùng không!?"
Ninh Ly cảm thấy có chút buồn cười.
"Tôi không có ý định giấu ai, bất quá thoạt nhìn, ngược lại có một số việc, Diệp Sứ không nói rõ ràng."
"Các ngươi nói như thế nào tôi cũng không sao cả, bất quá, nếu Quý gia biết các ngươi gọi Quý Trữ là dã tiểu tử, sợ là sẽ không cao hứng."
Sắc mặt Tô Viện và Diệp Sứ đồng loạt cứng đờ.
"Con, lời này của con là có ý gì!?" Tô Học nhất thời bối rối.
Quý Trữ?
Quý gia?
Quý gia có danh có họ ở Vân Châu, cũng chỉ có một nhà kia.
Quý Trữ là con trai duy nhất, càng nổi tiếng kiêu ngạo làm càn.
Ninh Ly sao lại có quan hệ với hắn ta?
Tô Viện cảm thấy Ninh Ly đang nói dối, tức giận cười ngược lại: "Ninh Ly, con cho rằng lấy danh tiếng Quý Trữ, có thể lừa gạt qua cửa ải? Nó có biết con là ai không??"
Diệp Sứ một tay vịn lan can, không nói gì.
Lúc trước cô chỉ nghe người ta nói, Ninh Ly vừa ra khỏi cổng trường, đã có một thiếu niên cưỡi moto hạng nặng đến đón.
Về phần thân phận cụ thể của người nọ, đối phương không rõ ràng lắm, cô cũng không hỏi.
Ai ngờ Ninh Ly bây giờ lại nói, thiếu niên kia là Quý Trữ?
Bất quá cô nhớ rõ, Quý Trữ đích xác là thích chơi xe moto...
Hơn nữa, Ninh Ly vừa tới, nếu như không phải thật sự quen biết, sao lại cố tình nói ra tên của Quý Trữ?
Ninh Ly không hề hứng thú với phản ứng của bọn họ.
Hôm nay cô rất mệt mỏi, không có tâm tư tranh cãi với họ.
Nếu đã chuyển ra Quý Trữ không tin ——
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Sứ sắc mặt căng thẳng một cái, không chút để ý