Editor: VyVy
...
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, chiếu lên mặt thiếu nữ nằm nghiêng trên giường, da thịt nhẵn nhụi như sứ, lông mi dày đặc cuốn lên, lông mày như thủy mặc mang theo vài phần mệt mỏi vừa mới rời giường.
Đuôi mắt cô đỏ vài phần, có chút ướŧ áŧ mông lung.
'Ding dong'
Một tin nhắn đẩy bật lên trên màn hình điện thoại di động.
Cô tùy ý cầm lên nhìn một cái.
"11 giờ đêm qua, trên cao tốc Liên Vân đi Vân Châu, liên tục xảy ra tai nạn liên hoàn của bốn chiếc xe, khiến hai người bị thương nặng, ba người bị thương nhẹ..."
Cô tỉnh táo một chút, mở ra và vuốt xuống vài lần.
Thời gian địa điểm đều đúng, bất quá, so với lần ngoài ý muốn kiếp trước, số người thương vong lại xảy ra biến hóa.
Không có chiếc Cayenne của nhà họ Diệp, tựa hồ kết quả còn tốt hơn không ít.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô liếc nhìn thời gian, 8:20.
Ninh Ly nhíu mày, lại kiểm tra đồ đạc trong ba lô một lần, lúc này mới không nhanh không chậm đứng dậy đi mở cửa.
...
Trâu Hoa đứng ở ngoài cửa, gõ cửa ba lần, dần dần mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, khi ông ta nghĩ đến việc đập cửa xông vào thì cánh cửa lại mở ra.
Một gương mặt trắng nắng hướng lên trời, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi đập vào mắt.
Trâu Hoa giật mình, rất nhanh hoàn hồn, đè nén tức giận trong lòng, nói: "Ninh tiểu thư, cô đến trễ."
Phu nhân đêm qua đã nói tám giờ, hiện tại đã gần tám giờ rưỡi rồi!
Rốt cuộc cô có ý thức về thời gian không?
"Phu nhân không thích người không đúng giờ."
Ninh Ly cười cười.
Kiếp trước cô đúng giờ, cũng không thấy Tô Viện thích cô nhiều hơn một phần.
Thật sự muốn nói, cô đã chờ đợi 11 năm từ khi cô 6 tuổi.
So sánh ra, Tô Viện chờ chút thời gian này, thì tính là cái gì?
"Thật ngại quá, cái này tôi còn thật sự không hiểu rõ lắm." Dù gì thì cũng đã nhiều năm không gặp nhau.
Ngực Trâu Hoa bị nghẹn lại.
Cái này là có ý gì??
Ninh Ly một bước đi ra, xoay người khóa cửa.
"Đi thôi."
Trâu Hoa nhìn cô một cái, hơi mở to hai mắt. "Ninh tiểu thư, hành lý của cô đâu?"
Cô lại mang theo một túi đeo vai.
"Chính là nó." Ninh Ly nói ngắn gọn.
Trâu Hoa: "..."
Tối qua cô không đeo cái này sao?
Còn nói cái gì chưa thu dọn xong, làm nửa ngày cứ như vậy mà đeo cái túi rách này?
Đùa với ai vậy!?
Ninh Ly đi được hai bước, lại quay đầu lại nhìn ông.
"Không đi sao? Làm cho người ta chờ lâu cũng không tốt."
Miệng Trâu Hoa giật giật, đành phải đuổi theo.
...
Đây là một buổi sáng không được vui vẻ.
Bởi vì Ninh Ly đến trễ, Tô Viện vô cùng bất mãn.
Trâu Hoa lái xe, Tô Viện và Ninh Ly đều ngồi ở hàng ghế sau.
Nhiệt độ bên trong xe rất thấp, bầu không khí căng thẳng.
Nhưng Ninh Ly lại giống như không phát hiện ra gì cả, vẫn ngồi một bên, nghiêng người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tô Viện nhìn cô một cái, vốn định răn dạy hai câu, nhưng nghĩ đến nha đầu này ngay cả chuyện trốn học cũng làm ra, nói những thứ này phỏng chừng cũng vô dụng.
Vẫn còn một số điều quan trọng hơn cần phải được giải thích.
"Sau khi đến Vân Châu, những tật xấu này của con đều sửa lại. Tiểu Sứ nhỏ hơn con ba tháng, A Thịnh năm nay mười tuổi, sau khi con tới chính là làm chị gái, phải nhường nhịn, chăm sóc chúng nó nhiều hơn, biết không?"
Lông mi Ninh Ly khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt như lồng một tầng ám quang, mờ mịt khó hiểu.
Đã rất nhiều năm, vẫn nghe được những lời này.
Cô là chị gái, vì vậy em trai cô đã phạm sai lầm sẽ được tha thứ.
Cô là chị gái, vì vậy em gái muốn bất cứ điều gì cô cũng phải cho.
Từ nhỏ sống nương tựa vào bà nội, ấn tượng của cô về ba mẹ đều rất mơ hồ.
Nhưng khi biết có thể trở về sống với mẹ, cô vẫn mang theo phần chờ đợi.
Liên tiếp đối với cái gọi là em trai cùng em gái kia, đều mang theo một trăm hai mươi phần bao dung.
Cô đã từng, là thật sự hy vọng có thể có một gia đình thuộc về mình.
Đáng tiếc...
Tô Viện nhìn thần sắc của cô, cho rằng cô đã nghe, hơi để yên một chút.
"Mặt khác, mẹ dự định đem hồ sơ học bạ của con chuyển đến Vân Châu nhị trung. Hiện tại lớp 12 bên kia cũng đã khai giảng —— "
Khóe môi Ninh Ly cong cong.
Vân Châu nhị trung là trường cấp 3 tốt nhất ở Vân Châu.
Diệp gia nhét cô vào, chỉ sợ