Editor: VyVy
...
Tay anh ôn nhu hữu lực, nhưng lại rất nhanh thu hồi.
Chóp mũi chỉ còn lại hương tuyết tùng nhàn nhạt.
Ninh Ly luôn cảm thấy lời này của anh có chút không đúng, lại nói không ra.
Ánh mắt Văn Khinh xoay chuyển trên người hai người, cười nói: "Nhị thiếu, Ninh tiểu thư, xác định muốn cái này sao?"
Lục Hoài Dữ nhìn về phía Ninh Ly.
Ninh Ly gật đầu.
Văn Khinh lại nói: "Bên kia còn có giày dép và túi xách cho Ninh tiểu thư lựa chọn, ngài đi xem một chút?"
Nếu là muốn mua, đương nhiên là phải phối hợp đầy đủ.
Ninh Ly lại đi theo.
Chờ toàn bộ chọn xong, Ninh Ly mới một lần nữa thay lại quần áo của mình.
Bởi vì lễ phục còn cần sửa đổi một chút cuối cùng, cô liền trở về khu chờ VIP.
Nhưng mà còn chưa ngồi xuống, Lục Hoài Dữ đứng lên, hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
"Đến giúp một việc."
Ninh Ly trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.
"Nhị ca, làm sao vậy?"
Lục Hoài Dữ chân dài bước đi, mang theo Ninh Ly đi tới một khu vực khác.
Nhìn hàng âu phục cùng áo sơ mi đầy, Ninh Ly trầm mặc một chút.
Lục Hoài Dữ hẳn là không thiếu quần áo tham dự dịp này chứ?
"Chọn một cái." Lục Hoài Dữ nâng cằm lên.
Ninh Ly nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện anh định chọn cà vạt.
Anh tự nhiên cũng không thiếu những thứ này.
Bất quá nếu Lục nhị thiếu gia muốn, vậy thì không có gì để nói.
Ninh Ly hỏi anh về kiểu dáng và màu sắc của bộ vest và áo sơ mi, cuối cùng chọn một chiếc cà vạt màu đen đậm.
Lục Hoài Dữ hình như đặc biệt thích hợp với màu đen.
Lục Hoài Dữ tiếp nhận, cằm khẽ nâng, tự mình thắt cà vạt.
Đường cong nghiêng mặt của anh vốn đã hoàn mỹ mà gọn gàng, lúc này hơi hơi ngẩng đầu lên, liền hiện ra yết hầu cực kỳ gợi cảm.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng khẽ động, cổ áo vốn mở rộng, cà vạt đen thắt chặt.
Vẻ lười biếng tản đi vài phần, thừa dịp mặt mày thâm thúy sắc bén của anh, ngược lại càng thêm vài phần cấm dục khó có thể miêu tả.
Ninh Ly đứng ở phía sau hai bước. Lục Hoài Dữ đưa lưng về phía cô, nhưng cô vẫn có thể thông qua gương rơi từ mặt đất khổng lồ, nhìn rõ bộ dáng lúc này của anh.
Không thể không nói, Lục Hoài Dữ thật sự là móc áo trời sinh, hơn nữa dung mạo thanh quý thiên sủng như vậy, càng làm nổi bật chung quanh đều ảm đạm không ánh sáng.
Có thể dẫn đến vô số tên hâm phủ ở kinh đô truy đuổi, anh đích xác có vốn liếng như vậy.
Lục Hoài Dữ khẽ nâng mí mắt lên, liền từ trong gương, bắt được ánh mắt cô bé đang nhìn chằm chằm anh.
Tầm nhìn xen kẽ.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên. "Đẹp mắt?"
Ninh Ly sững sờ một lát, thành thật gật đầu. "Đẹp mắt."
Lục Hoài Dữ xoay người lại, ở trước mặt cô hơi cúi người.
Hai người nhìn thẳng, khoảng cách trong nháy mắt rút ngắn.
Hơi thở có mùi. Ninh Ly có thể cảm nhận được nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng truyền đến trên người anh, thậm chí có thể từ sâu trong đôi mắt thâm trầm của anh, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của mình.
Cái loại cảm giác không gian này bị nén chặt lại tới.
Ninh Ly nhịn không được hơi nín thở.
Bên trong cô cũng không phải 17 tuổi đơn thuần vô tri, huống chi Lục Hoài Dữ tư sắc này, phạm vi lực sát thương thật sự quá rộng.
Khóe môi Lục Hoài Dữ mỉm cười hơi sâu, ngón tay nhẹ nhàng búng lên trán cô một cái.
"Ánh mắt không tệ."
Không biết là nói cô chọn cà vạt hay là cái khác.
Anh đứng thẳng dậy, đầu ngón tay dài khẽ nhếch, buông cà vạt ra, đưa về phía Văn Khinh đang chờ bên cạnh.
"Cùng một chỗ."
"Vâng Lục nhị thiếu."
Văn Khinh bảo nhân viên quầy gói lại mấy món này.
"Lục nhị thiếu, tổng cộng 62 vạn*."
(VyVy: Đoạn này convert là '62 vạn 8 ngàn', quy đổi ra là 628.000 ngàn, mình hông rõ cái này nên để 62 vạn cho dễ. Bạn nào biết chỉ mình với nha.)
So với định mức cao, giá quần áo may sẵn tương đối thấp.
Nhưng giá cả của cửa hàng họ, không bao giờ làm cho mọi người "thất vọng".
Ninh Ly đang muốn tính tiền, nửa đường đã bị Lục Hoài Dữ chặn lại.
Anh đưa thẻ của mình qua, lại đem thẻ Ninh Ly bỏ vào trong ba lô.
Ninh Ly kiên cầm : "Nhị ca, đây là đồ của tôi, tôi tự mình mua đi."
Để Lục Hoài Dữ bỏ tiền ra tính là chuyện gì xảy ra?
Lục Hoài Dữ nhìn cô một cái, bỗng nhiên cúi đầu kề sát vào, tựa tiếu phi tiếu trêu chọc: "Mang bạn nhỏ ra ngoài dạo phố, còn muốn ép buộc tiền tiêu vặt của bạn nhỏ, truyền ra ngoài, thanh danh của tôi còn muốn