Editor: VyVy
...
Ninh Ly dừng bước, chậm rãi xoay người lại.
Lúc này là trong giờ học, mấy nam nữ sinh đứng ở một chỗ, chỉ trỏ cô.
Sau khi thấy rõ dung mạo Ninh Ly, mấy người không hẹn mà cùng sửng sốt một chút.
Lập tức, một nữ sinh trong đó bĩu môi, ánh mắt trào phúng mà khinh bỉ.
"Diệp Sứ thật đáng thương, cư nhiên lại ở cùng một chỗ với loại người này. Con gái của kẻ gϊếŧ người, nói không chừng tương lai cũng sẽ là kẻ gϊếŧ người!"
Cô ta vẫn chưa hạ thấp giọng, cho nên Ninh Ly nghe rõ ràng.
Đối phương vốn là cố ý nói cho cô nghe.
"Ba cô ta đã gϊếŧ người! Nếu cô ta cũng giống như na cô ta thì sao?"
"Lão sư! Em không muốn học với cô ta!"
"Mẹ cô ta cũng bỏ chạy! Chắc là cả cô ta và ba cô ta đều có vấn đề!"
"Ha ha!"
"Khảo thi đệ nhất thì sao? Sinh ra mà không ai dạy, không ai muốn tạp chủng!"
Thanh âm hỗn loạn bén nhọn tràn ngập trong đầu, đâm vào đầu khiến cô đau nhức.
Nói như vậy, từ lúc cô nhớ chuyện, đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Lúc đầu, cô mờ mịt luống cuống, không biết mình rốt cuộc đã làm sai cái gì, chỉ có thể khóc chạy về nhà.
Bà nội ôm cô, chỉ nói đi nói lại: "A Ly chúng ta không phải không có ai muốn, A Ly là đứa bé tốt nhất trên đời."
Bà nội nói càng không sai.
Có thể là thanh âm của cô là quá yếu ớt.
Ninh Ly thử rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn như cũ không cách nào tiêu tan những người nhắm vào mình.
Sau đó, cô học cách im lặng và sống như một người tàng hình.
Thành tích trung bình, sống nội tâm, trầm mặc ít nói.
Dần dần, những người đó cuối cùng cảm thấy không có ý nghĩa gì, cũng có ý nghĩa riêng của họ.
Thẳng đến khi Tô Viện đón cô về nhà họ Diệp.
Bọn họ nói cô hãy chăm chỉ và phấn đấu.
Cô nghĩ rằng cô đã xuất sắc hơn và sẽ giành được sự chấp nhận của họ.
Nhưng khi cô nhập học lần đầu tiên thi nguyệt khảo*.
*Kiểm tra hàng tháng.
Thi qua Diệp Sứ, nghênh đón cô, lại là nụ cười miễn cưỡng, cùng ghen ghét kéo dài mấy năm.
Sau khi chết một lần, cô mới rốt cục hiểu được, mặc dù một người cái gì cũng không làm sai, cũng vẫn có thể bị làm khó dễ, bị bôi nhọ, bị đẩy vào đường cùng.
Có chút ác ý, vốn không cần có lý do.
Mà trầm mặc cùng nhượng bộ, chỉ làm cho bọn họ càng thêm kiêu ngạo.
"Cậu vừa mới nói cái gì, lặp lại một lần nữa." Ninh Ly lạnh lùng mở miệng.
Thanh âm thiếu nữ bình tĩnh thanh việt, một đôi mắt hoa đào u tĩnh thâm thúy lộ ra hàn ý thấm xương, làm cho người ta không rét mà run.
Nụ cười trào phúng cùng đắc ý trên mặt mấy người kia nhất thời cứng đờ.
Nữ sinh nói chuyện theo bản năng sinh lòng sợ hãi, thẹn quá hóa giận: "Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Ai mà không biết ba cậu lái xe đâm chết người, bây giờ lại mặt dày mày dạn quấn lấy Diệp gia!? Cậu——"
Ninh Ly bỗng nhiên nhấc chân đi tới.
Trong lòng nữ sinh kia 'Lộp bộp' một chút, những lời còn lại bỗng nhiên bị kẹt ở cổ họng, nói không nên lời.
Một nam sinh bên cạnh phát hiện không đúng, lập tức tiến lên: "Cậu muốn làm gì!?"
Đây là lầu văn phòng, cô có thể làm gì?
Ninh Ly một cước đá vào bắp chân hắn!
Nam sinh kia kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mấy người đều không nghĩ tới Ninh Ly cư nhiên không nói hai lời liền động thủ, hơn nữa ngay trước cửa phòng giáo vụ!
Sao cô lại kiêu ngạo như vậy?
Ninh Ly nắm lấy cổ áo đồng phục của nữ sinh kia, một tay đẩy người lên lan can!
Nữ sinh kia đau lưng, nửa người trên nhất thời treo ở ngoài lan can!
"A!" Mấy người chung quanh đồng loạt ngây ngốc tại chỗ.
Đáy lòng nữ sinh kia trống rỗng, trên mặt kiêu ngạo rốt cục không thấy, chỉ còn lại đầy sợ hãi.
"Cứu mạng ——"
"Ninh Ly!" Một đạo tiếng trách cứ hổ giận hổn hển bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Tô Viện tạm thời đi làm chút chuyện, vừa lúc trên đường trở về đụng phải Tôn chủ nhiệm, nên cùng nhau lên đây.
Ai biết được vừa lên lầu, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy!
Nhìn cô gái cả người tản ra lãnh ý, giống như tùy thời đều có thể đẩy người từ trên lầu xuống, huyệt thái dương Tô Viện đột nhiên nhảy dựng lên.
"Con đang làm cái gì vậy?" Mười năm sống trong hào môn nuôi dưỡng khí độ, lúc này đã tan thành mây khói.
Tô Viện tức giận cả người phát run.
Ninh Ly lại giống như