***
Tần Dư Trạch quay đầu nói với Tần Cẩm Phương: "Ông cũng nên một vừa hai phải thôi.
Ông nội tao vừa về nên không biết.
Nhưng tao biết rất rõ, số tiền chỗ con trai ông hoàn toàn không phải mang đi lập nghiệp gì đó rồi thất bại, mà là mang hết đi đánh bạc, bị thua sạch.
Đó chính là cái động không đáy, cho các người bao nhiêu tiền cũng không đủ!"
Mặc dù Tần Dư Trạch thường ngày hay cà lơ phất phơ, nhưng có những chuyện hắn vẫn thấy rất rõ.
Tần Cẩm Phương cắn răng trả lời: "Nếu như năm đó ông mày đồng ý cho tao nhiều tiền một chút, để tao đưa con trai tao ra nước ngoài du học, thì nó cũng không đến mức trở thành như bây giờ!"
Tần Dư Trạch nhìn qua Tần Lạc Vân: "Coi như ông không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho cháu gái của ông đi."
"Mày đừng ở đấy mỉa mai tao! Mày bảo tao suy nghĩ cho nó, vậy sao chúng mày không suy nghĩ cho tao? Chúng mày không cho tao tiền, tao làm sao bồi dưỡng tốt cho nó?"
"Thôi, nói nhiều với ông nữa cũng phí lời, ông tự lo cho mình đi." Tần Dư Trạch lười nói thêm, xoay người đối diện với cổng sắt to đang đóng chặt, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để vào nhà.
Cuối cùng Tần Dư Trạch phải dùng bộ đàm ở cổng gọi người hầu ra mở cửa, hắn mới có thể vào nhà.
Sau khi vào nhà, Tần Dư Trạch liền nhìn thấy Tô Tô đang ngồi trên thảm chơi đùa cùng mèo con màu trắng của bé ở trong phòng khách.
Rõ ràng là một con mèo, thế nhưng lại đang chơi trò nhặt đ ĩa bay với chủ của mình!
Nhưng nếu so với sức mạnh kì lạ của chủ nhân nó thì cũng chẳng nhằm nhò gì.
Ngoại hình của vật nhỏ cũng giống chủ nhân nó nho nhỏ, mềm mại, đáng yêu.
Ngay lúc này, đ ĩa bay vừa vặn rơi xuống dưới chân Tần Dư Trạch.
Tần Dư Trạch nhìn thấy mèo con chạy qua chỗ mình, cái m*ng nhỏ tròn xoe uốn éo uốn éo, nhìn rất hay.
Còn có đệm thịt màu hồng nhạt ở chân, thật là khiến người khác muốn phạm tội!
Tần Dư Trạch đột nhiên muốn trêu chọc con vật nhỏ này một chút, vì thế ngồi xổm xuống, giơ tay định vuốt mèo...
"Ngao ô!"
Tần Dư Trạch vừa sờ lên, mèo con đột nhiên nhảy