"Ngao ô..." Hổ Tử nằm trong lòng Lục Trạm Vũ, sau đó quay đầu về phía Tô Tô kêu nhỏ hai tiếng.
Trong lúc bỏ đi, Hổ Tử cũng nhớ cô chủ của nó.
Nhưng lại sợ bị cô chủ phạt nên liền nhảy lên người khác trước.
"Mày không ngoan, phải đánh đít.
Mày còn không ra thì tao cũng không cần mày nữa!"
Vừa nghe Tô Tô không cần mình Hổ Tử liền nóng nảy, gấp rút nhảy ra khỏi lòng Lục Trạm Vũ.
"Ngao ô...!ô ô..." Hai chân trước gẩy gẩy ống quần Tô Tô, hai tai hổ cụp xuống.
Dáng vẻ nhóc con vô cùng đáng thương, khiến quản gia ở bên cạnh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Thì ra mèo con đáng yêu như vậy sao? Đợi sau khi về hưu ông cũng phải đến tiệm thú cưng mua một con về nuôi mới được!
Thấy thái độ nhận sai của Hổ Tử rất thành khẩn, Tô Tô liền tha thứ cho nó, cũng nghiêm túc dạy dỗ: "Lần sau không được chạy lung tung biết chưa?"
"Ô ô." Hổ Tử cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ nhỏ bé vô cùng sợ hãi.
Trông dáng vẻ bé gái dạy dỗ thú cưng của mình rất ra dáng người lớn.
Khuôn mặt nhỏ hơi mập nghiêm lại khiến Lục Trạm Vũ rất muốn véo một cái.
Ngay lúc này, bảo vệ báo cáo với quản gia qua bộ đàm.
Nói là ở cổng có một người đàn ông có ý định trèo tường nhà bọn họ, đã bị bọn họ bắt được.
Bây giờ đang mang qua cho thiếu gia và quản gia xử lý, để thiếu gia và quản gia quyết định có báo cảnh sát hay không.
Sau khi tắt bộ đàm, quản gia không nhịn được nói thầm: "Tường nhà chúng ta trêu chọc phải ai à? Sao hôm nay nhiều người muốn trèo vậy?"
Không lâu sau Tần Dư Trạch liền bị bảo vệ dẫn đến trước mặt Lục Trạm Vũ.
Tần Dư Trạch sau khi nhìn thấy Tô Tô và Hổ Tử thì thở phào.
Hai con nhóc này không có chuyện gì là coi như giữ được cái đầu của hắn rồi.
"Hai người quen biết?" Lục Trạm Vũ hỏi.
"Ngại quá! Vị thiếu gia này, tôi không phải cố ý