Chương gốc: Lời trẻ con tức chết người
Edit by J
***
Khi các bạn nhỏ đang mỗi người nói một câu, thì môi Tần Dư Hoài đã mím chặt thành một đường thẳng, trên cổ cũng nổi gân xanh, giống như đang kìm nén điều gì đó.
Cuối cùng Tần Dư Hoài không thể nhịn được nữa nói: "Tần Tô Tô, em đang làm cái gì vậy?"
"Tìm vợ cho cháu!" Tô Tô ngay thẳng nói ra chữ "vợ".
Vẻ mặt lạnh lùng mang chút ưu sầu của Tần Dư Hoài thiếu chút nữa thì không giữ được.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc của mình, ghìm giọng hỏi: "Ai nói với em?"
"Cái gì?" Tô Tô nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Dư Hoài.
"Anh hỏi là ai nói với em cái từ "vợ" này, lại là ai nói với em là anh thiếu vợ?"
Tần Dư Hoài biết, Tô Tô chỉ có ba tuổi rưỡi thì sẽ không có khả năng hiểu những chuyện này.
Con bé đột nhiên nghĩ đến chuyện phải tìm bạn gái cho hắn, tất nhiên là do có người nói với nó.
"Cháu trai nhỏ hư hư nói, cháu già lắm rồi mà vẫn chưa có vợ nên ba mẹ rất lo lắng.
Nếu như cháu có vợ thì ba mẹ sẽ vui vẻ, cô muốn ba mẹ vui vẻ nha!"
Tô Tô rất nghiêm túc trả lời.
Mặc dù bé không thích cháu trai nhỏ không ngoan Tần Dư Trạch này.
Nhưng nếu như có thể khiến cho ba mẹ vui vẻ thì bé vẫn rất là vừa ý.
Quả nhiên là nó! Tần Dư Hoài liền biết thằng hư đốn Tần Dư Trạch này không làm chuyện hay ho gì.
"Anh không cần.
Em không cần nghe Tần Dư Trạch nói bậy bạ." Tần Dư Hoài lạnh lùng nói.
"Cháu trai nhỏ hư hư nói không đúng sao? Cháu không cần vợ là vì cháu có vợ rồi à? Hay là cháu muốn làm vợ người khác?" Tô Tô không hiểu hỏi.
Không biết cháu trai lớn không đáng yêu như vậy mà đi làm vợ người khác thì người ta có cần không.
"Anh không có! Nhưng mà anh cũng không cần!" Tần Dư Hoài nghiến răng nghiến lợi trả lời, từng chữ giống như là rít ra từ trong kẽ răng.
"Tại sao lại không cần? Cháu không cần là cháu có thể tự mình sinh cục cưng à?"
Mặc dù quá trình chỉ hơi phức tạp một chút,