Tần Lạc Vân khóc đến đau lòng, mọi người nhìn thôi cũng thấy xót thương.
Tần Cẩm Phương chợt nghĩ ra điều gì đó liền chất vấn lại: "Anh cả chị dâu, hai người nói vậy cũng quá đáng rồi! Vân Vân nhà em mới có bao nhiêu tuổi? Làm sao biết trộm đồ? Huống chi mọi người đều là người một nhà, trên người Vân Vân có một chiếc vòng tay của Tô Tô nhà anh chị thì có lạ gì?"
Tần Cẩm Phương cố ý khiến các phụ huynh và giáo viên ở xung quanh đều biết quan hệ thân thích của bọn họ.
"Mày nói thế là có ý gì? Đúng là đều họ Tần, cũng cho các người rất nhiều đồ! Nhưng mà thứ gì cho được thì sẽ cho, không cho thì các người cũng đều không được lấy!" Tần lão phu nhân tức giận nói.
"Ý của em là, Vân Vân là cháu gái hai người! Có khi hai người từng cho Vân Vân một chiếc vòng tay rồi lại quên mất, nhưng lại quay ra đổ oan cho Vân Vân của nhà em trộm đồ!"
"Ai quên hả? Đây là vòng tay của Tô Tô! Nếu chúng ta muốn tặng đồ cho người khác thì sẽ không bao giờ lấy đồ của con cái để tặng!"
Tần Cẩm Phương lại phản bác lại: "Vậy nói không chừng là con gái anh chị tự mình tặng cho Vân Vân nhưng sau lại quên mất, hoặc là tặng rồi nhưng lại thấy hối hận liền đổ oan cho Vân Vân của nhà chúng ta lấy trộm! Vân Vân của chúng ta vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, thầy cô và bạn bè trong nhà trẻ đều biết rõ!"
"Trí nhớ của Tô Tô nhà chúng ta rất tốt đấy nhé! Con bé chưa từng hối hận khi tặng đồ cho người khác bao giờ!"
Tần lão phu nhân sắp bị Tần Cẩm Phương làm tức chết rồi.
Tần gia sao lại có người mặt dày như vậy!
Nghe thấy lời nói của Tần Cẩm Phương, Tô Tô tức giận rồi: "Con chưa từng cho bạn ấy! Con không có nhớ nhầm! Con không có đổ oan cho bạn ấy!"
Tô Tô tức lồ ng lộn nói, hai má phình lên.
Nói xong Tô Tô quay người đi, đôi tay nhỏ xinh ôm chặt lấy cầu trượt còn to lớn hơn nhiều so với cơ thể của bé ở bên cạnh.
Mọi người đứng nhìn ở xung quanh đều rất ngạc nhiên và hoang mang, không biết bạn nhỏ Tô Tô ôm chặt lấy cầu trượt là muốn làm gì.
Tần lão thái gia nhận ra