"Đúng vậy! Sao lại muộn như thế? Năm giờ mặt trời đều xuống núi hết rồi!" Tần lão phu nhân cũng tán thành.
Hiệu trưởng ngượng ngùng cười cười, kiên nhẫn giải thích cho hai người: "Cái đó Tần lão gia, bình thường nhà trẻ đều tan tầm đó.
Phụ huynh cũng thường tan làm muộn, họ đều mong muốn chúng tôi có thể cho nghỉ muộn một chút.
Như vậy bọn họ cũng thuận tiện chăm sóc con cái."
Hai vị Tần lão không chấp nhận lý do này, chỉ cảm thấy sắp không được gặp con gái một ngày, đau lòng muốn chết.
Hiệu trưởng tiếp tục dỗ dành nói: "Như vậy đi, nếu giữa giờ hai người muốn đón bé về, cũng có thể, nhà trẻ chúng tôi cũng không có quy định bắt buộc đến năm giờ mới được tan học.
"Thế còn tạm được!" Tần lão thái gia miễn cưỡng chấp nhận.
Sau đó ngồi xổm xuống, nói với Tô Tô: "Bảo bối ngoan nhé! Ở lại chơi cùng các bạn mới trong nhà trẻ.
Nếu nhớ ba mẹ có thể dùng đồng hồ thông minh để gọi cho chúng ta, ba mẹ liền lập tức qua đón con."
Tô Tô gật đầu: "Không sao ạ! Ba mẹ về đi! Con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."
Tô Tô vỗ ngực nhỏ của mình, rất là tự tin.
Tần lão thái gia lại nói: "Tô Tô, lát nữa con đừng khóc nhé, cũng đừng sợ."
"Con không sợ." Tô Tô lắc đầu, sau đó vỗ vai ông cụ Tần: "Hai người phải ngoan, không được khóc nhè nha!"
Tô Tô không những không sợ, ngược lại còn an ủi hai người.
Sau đó không đợi bọn họ tạm biệt với bé, thoáng cái đã chạy vào trong nhà trẻ.
Không chút lưu luyến, cũng không quay đầu lại.
Không hề có một chút lưu luyến bịn rịn.
Càng không có khóc sướt mướt như trong tưởng tượng.
Thấy bóng dáng Tô Tô biến mất ngay trước mắt, hai người tưởng chừng như khó chịu muốn chết.
Sống mũi ông cụ cay cay, sắp khóc đến nơi: "Bảo bối ngoan của ta đã lớn, sắp phải rời xa chúng ta rồi, sắp học được cách tự lập rồi..."
Con gái bảo bối của họ, đi nhà trẻ rồi!
Ông bà cụ Tần kiếp này đã sống hơn nửa đời người, nuôi được ba người con trai khôn lớn, còn có đến vài thằng cháu trai.
Trước đó bọn họ cũng không cảm thấy chuyện đưa con đi học lại không nỡ