**
Trong những ngày tiếp theo, Hạ Diệp cả ngày đều chịu sự giám sát của ba anh trai, ngay cả thời gian xem điện thoại cũng bị hạn chế.
Các anh mở cuộc nói chuyện nhỏ, đợi khi khai giảng khối sơ trung, bọn họ có thể phải đi, ai thi đấu thì thi đấu, ai về biên giới thì về biên giới, cũng không thể ở nhà mãi được.
Nếu Tiểu Bánh Ngọt không theo kịp kiến thức cơ bản, cứ cho là gắng gượng vào được năm ba cao trung, cũng khó tránh khỏi bị thầy cô bạn bè chèn ép.
Bất luận như thế nào, cũng phải chỉ cho cô ấy đến cái trình nghe hiểu được những gì giáo viên nói trên lớp.
Bà Ngô chưa bao giờ thấy ba thiếu gia có mặt trong biệt thự nhà họ Hạ thường xuyên cùng lúc như vậy.
Ngày nào cũng theo sát nhị tiểu thư, thậm chí ăn hoa quả thấy táo bị oxi hoá đổi màu cũng cần phải tra điểm kiến thức này.
Nếu đổi thành giáo viên khác mà nói nhiều, dính sát, cằn nhằn như vậy, Hạ Diệp sớm đã rời khỏi nhà, thu dọn hành lý trở về Nhĩ Sơn.
Nhưng giáo viên là các anh, nên cô vẫn có thể chịu đựng thêm hai ngày nữa.
Là ai đã khiến anh trai cô trông đẹp vậy?
Một gia sư môn văn với khí chất đơn thuần, thanh lịch nho nhã.
Một thiên tài logic, gia sư môn khoa học vừa kì lạ vừa lỗ mãng.
Một gia sư môn sinh, đùa giỡn với đời, khuôn mặt đẹp khiến nhân loại thất bại thảm hại.
Những người đến chùa của cô cho đến lúc ôm chân “tổ sư”, chắc không có gia sư nào đẹp trai như vậy.
**
Ngày cuối cùng trước khi khai giảng.
Buổi sáng, Hạ Hoà và Hạ Vũ Chính dẫn Hạ Diệp đến đồn cảnh sát.
Lần này đến đồn cảnh sát là vì hai việc, thứ nhất là làm chứng minh thư cho Hạ Diệp, thứ hai là tường thuật về vụ bắt cóc.
Trước khi đi, Hạ Hoà có đặc biệt hỏi chủ nhiệm Phác Mỹ Lan, bây giờ đưa Hạ Diệp đến đồn cảnh sát có thích hợp và sớm quá không.
Bởi vì những cuộc hỏi cung luôn khơi dậy những vết sẹo trong quá khứ, bà lo sẽ chạm đến tâm hồn yếu đuối của con gái.
Kết quả, Phác Mỹ Lan nhanh chóng đi qua bên này.
Đầy năng lượng tích cực: không sớm không sớm, một chút cũng không sớm, chút chuyện nhỏ này sẽ không làm tổn thương cô ấy, yên tâm, cứ mạnh dạn mà đi.
Hạ Hoà:…
Phó Đoạt thấy Hạ Diệp, hỏi thăm đầy thân thương, cô bé thần sắc trông đã khá hơn nhiều, chung sống với bố mẹ cũng rất tự nhiên.
“Xem ra, ông bà Hạ chăm sóc con cũng rất tốt”, Phó Đoạt gật đầu tỏ vẻ an tâm: “chỉ có điều…vẫn còn khá gầy, không muốn ăn sao?”
Hạ Diệp chỉ cười, không nói gì.
Hạ Hoà cũng thấy vậy, nên mấy ngày này, bà đã đem những con gà núi quý báu thu gom khắp nơi từ các thương gia chuyên cung cấp nguyên liệu cho nhà bếp, toàn bộ “giết hết.
”
Chiên xào hầm luộc.
Giết hết.
Khá thê thảm.
Khi chụp ảnh, nhân viên nhìn cô gái nhỏ trong ống kính rất lâu, sau khi thấy máy ảnh chưa bật bộ lọc làm đẹp, vẫn không chịu được nên hỏi: “ em gái à, em không trang điểm sao?”
Hạ Diệp lắc đầu.
Nhân viên lại hỏi: “ em mang kính áp tròng màu à? Chụp ảnh chứng minh thư không được mang kinh áp tròng màu nhé… …”
Không có, Hạ Diệp nhếch môi: “vốn dĩ là như vậy”
Nhân viên kia nói không nên lời.
Nếu vậy thì quá là đẹp.
Chụp hình xong, điền vào bảng đăng kí cấp chứng minh thư.
Thật ra, đủ mười sáu tuổi thì nên làm chứng minh thư rồi, nhưng hoàn cảnh của Hạ Diệp đặc biệt nên đành hoãn lại.
Cô ấy điền ngày sinh của mình vào cột ngày sinh.
Ngày 15 tháng 7 năm xx.
May là dương lịch, nếu là 15 tháng 7 âm lịch…
Thì chính là ngày cúng cô hồn rồi.
Ngẫm lại, nửa năm nữa cô ấy sẽ trường thành.
Đầu lại hiện lên những thứ đồ uống bên cạnh nhà ăn trong nhà.
Đến khi đó, cô ấy mới có thể làm những việc mà chỉ người lớn mới làm được… …
Sau khi thủ tục hoàn tất, một tháng sau có thể nhận được.
Ngay sau khi việc này xong, Phó Đoạt liền dẫn theo cảnh sát mặc quân phục đến.
Hà Hoà, Hạ Vũ Chính nhìn nhau, vỗ vai Hạ Diệp như an ủi.
Nhưng so với Hạ Diệp, người không có tâm trạng thất thường, thì hai người họ dường như cần an ủi hơn.
Hạ Diệp vẫn là trẻ vị thành niên, lúc lấy lời khai người nhà có thể đi cùng.
Một nhóm người đi vào phòng thẩm vấn.
Lúc đi ngủ vào buổi tối, Hạ Diệp thỉnh thoảng nhớ lại những hình ảnh rời rạc về việc bị bắt cóc khi cô mười bốn tuổi.
Kẻ bắt cóc có thể là một người đàn ông.
Sở dĩ nói như vậy, là vì người đó chưa từng lộ mặt.
Đeo mặt nạ đen, còn dùng thiết bị biến đổi giọng nói.
Đáng tiếc là ánh sáng trong nhà kho lờ mờ, cô ấy đến đôi mắt kẻ