Nói chính xác hơn là Giang Xuân đang xách thịt gà đến chỗ cô ấy, nhưng trong mắt Hạ Diệp bây giờ, chỉ có chỗ thịt gà đó…………
“Tôi ăn nó được không?” Cô ấy không nhịn được liền hỏi.
Cáo so với thịt gà,thực sự không nhịn nổi.
Giang Xuân đặt hộp thịt nướng lên nắp xe, còn có 1 chai nước không cồn bên cạnh, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, khẽ cười: “Đương nhiên là được”.
Vốn dĩ nó được chuẩn bị cho cô.
Hạ Diệp liếc nhìn cái hộp.
Cái hộp vừa bảo vệ được môi trường vừa tinh tế, trên hộp còn in logo của ‘GODEAR’.
Đó là cái ngày mà cô trở về, nhà hàng các món phương Tây mà Hạ Vũ Chính đưa cô đi ăn.
Hèn chi thấy thơm vậy, đồ ăn của nhà hàng đó thực sự rất hợp khẩu vị của cô.
Thực ra vì cô có cái miệng dễ ăn, nên có lẽ sẽ rất dễ hợp khẩu vị cô, phải nói rằng………cô với chủ cửa hàng đó quan hệ rất tốt.
Chiếc hộp được mở ra, 1 luồng khí nóng xộc thẳng vào mũi.
Ồ, vẫn còn nóng nè.
Nhìn cái mông vừa tròn vừa nhỏ này đi, cánh gà thì mạnh mẽ và đáng yêu, chiếc cổ dài xinh đẹp.
Khi còn sống chắc chắn đã cố gắng luyện tập thể dục thể thao.
Hạ Diệp vẫn còn đang suy nghĩ có nên quay lại xe ăn hay không, cơ thể nó đã bị xé thành từng mảnh chỉ còn lại cái chân gà.
Dù sao thì, chỗ đậu xe của họ cũng ở khá xa, không có ai qua lại.
Da gà mềm và giòn, mọng nước, cái miệng nhỏ của cô dính đầy dầu mỡ.
Giang Xuân mím chặt môi dưới, đôi mắt anh đen láy.
Hạ Diệp ăn rất ngon, nhưng dáng vẻ vẫn rất xinh đẹp, không hề dơ bẩn.
Nhưng 1 tay rõ ràng là chưa đủ, nhưng tay kia cô ấy đang cầm điện thoại, tôi đoán là cô ấy sẽ bỏ vào túi, và cũng không muốn dầu bẩn trên tay làm bẩn đồng phục.
Giang Xuân tử tế: “Để tôi giúp cô cầm điện thoại.
”
Hạ Diệp liền đưa cho anh.
“Trong điện thoại cô có gì riêng tư không?”
Hạ Diệp cũng không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy: “Không á”.
Hạ Hiền mua bữa sáng xong liền quay lại.
Anh cũng lấy ra 1 cái bánh bao, rồi bỏ nó vào miệng.
Anh đi rất nhanh, sợ rằng em gái nhỏ sẽ đói bụng, cuối cùng cũng đến rồi thấy……
Em ấy đang ăn thứ gì đó được 1 người đàn ông lạ đưa?
Người đó chán sống rồi…….
Hạ Hiền tiến lên 2 bước, ngay khi nhận dạng được khuôn mặt của người đàn ông đó, anh liền dừng lại.
Giang Tổng?
Hạ Hiền chớp mắt liên tục.
2 ngày trước anh đã gặp Giang Tổng vì lô hàng đó, nên không thể nhầm người được.
Nhưng sao họ lại…….
.
gặp nhau?
Nghe nói 2 ngày trước xe chú ấy bị hỏng, đó cũng là ngôi trường mà Giang Tổng đưa Tiểu Bánh Ngọt và Tư Anh đến học.
Lần này có phải tiện đường không?
Có phải là hơi….
.
trùng hợp quá không?
Anh ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau đó tôi thấy cô ấy ăn gà nướng đến nỗi nghẹn.
“Cái đó uống được không” Hạ Diệp hỏi, với tay lấy cốc nước tăng lực.
“Tôi mang qua cho cô” Giang Xuân muốn giúp cô ấy, nhưng cô ấy đã đưa tay ra, ngay khi cô vừa chạm vừa cốc, Giang Xuân đã nắm lấy tay cô.
2 người cùng lúc bất động.
“Bốp” vang lên, chiếc bánh bao trong tay Hạ Hiền rơi xuống, lăn cột cột trên đất.
Hạ Hiền nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt, có chút kinh ngạc.
Vậy mà lại dám chạm vào tay của tổ tông?
Đang định cáu kỉnh, cô chợt nhận ra, đôi tay của người này khá đẹp đó.
Lòng bàn tay to, các ngón tay sạch sẽ gọn gàng, nhưng lòng bàn tay ấy có chút nóng…….
Cho đến khi chiếc bánh bao lăn đến bên chân, Hạ Diệp mới rút tay lại, nhìn dọc con đường, thấy anh ba đang đứng đó.
Bàn tay giơ lên của anh ấy vẫn thể hiện ra 1 cử chỉ, không khó để nhận ra, chiếc bánh bao này là từ tay anh ấy rơi xuống.
Hạ Diệp: “Anh đứng xa vậy làm gì? Sao không lại đây?”.
Hạ Hiền kìm nén khóe mắt đang co giật, bước lên phía trước, kéo Hạ Diệp ra sau mình.
Anh rất muốn nói: “Đồ khốn mày sao dám chạm vào tay em gái tao?”,nhưng lại nhớ người đối diện là Giang tổng,sau khi hít 1 hơi thật sâu, anh nặn ra 1 nụ cười rất không thân thiện: “Ngọn gió nào đã đưa người luôn bận bịu như Giang Tổng đến đây?”.
Giang Xuân liếc nhìn lòng bàn tay trống rỗng, bình tĩnh đút tay vào túi quần, trả lời: “Đưa cháu tôi đi học.
”
“Vậy à” Hạ Hiền cố gắng kéo