Tiểu Bánh Ngọt…
Anh hai…
Mặc dù thoạt đầu nghe như lời trách mắng, nhưng ai nghe thấy cũng đều nhận ra sự chiều chuộng hết mực.
Hạ Diệp cầm vở bài tập trong tay: “Xin lỗi, em thật sự quên mất.
”
Hạ Thần nhìn em gái ngốc của mình, sờ sờ đầu cô, thở dài: “Em á, thật khiến anh hai lo lắng!”
Đáng lẽ buổi sáng anh phải đến câu lạc bộ, nhưng thấy những điểm kiến thức anh đã vẽ ra bị cô nhóc bỏ lại bên cạnh tủ lạnh.
Hôm qua anh ấy để nó ở đâu, hôm nay nó vẫn còn ở chỗ đó.
Người trong nhà đều đi hết rồi, nhờ tài xế đưa cho cô ấy lại không yên tâm.
Anh ấy thật sự sợ đến một nơi như trường học thế này, nhưng nếu Tiểu Bánh Ngọt phát hiện quên mang theo, chắc cô ấy sẽ khóc ngay lập tức.
Nghĩ như vậy, không để tâm nhiều, liền vội vàng đem đến.
Hạ Hiền trong đầu còn đang nghĩ đến việc của Giang tổng hôm nay, rất phiền muộn: “Được rồi, đừng nói Tiểu Bánh Ngọt nữa, anh chỉ phụ trách một môn sinh học thôi phải không? Mỗi người còn lại phụ trách mấy môn, có ai nhiều lời như anh không?”
Hạ Điều hiếm khi tỏ thái độ tán thành với anh ba: “Chú ba nói có lí.
”
Thấy Hạ Diệp được ba anh vây quanh cưng chiều, thân mật một cách tự nhiên, nhiều ánh mắt đổ về phía Hạ Tư Anh, thay đổi thái độ.
“Có chuyện gì vậy, chẳng phải hoa khôi nói Hạ Thần không thể nào đến trường hay sao?”
“Nhưng anh ấy không chỉ đến mà còn đến tìm Hạ Diệp.
”
“Cậu chắc là Hạ Diệp không được cưng chiều ư?”
“Cậu không nghe thấy sao? Hạ Thần nói đánh dấu điểm kiến thức! Hạ Thần đã dạy thêm cho cô ấy!!!”
Đột nhiên có người nói như vậy, đám người yên tĩnh chừng ba giây, rồi phát một tiếng kêu không khống chế được.
“ôi ôi ôi ôi, số mệnh gì vậy? Hạ Thần đã dạy thêm cho cô ấy!”
“Hạ Thần làm gia sư…không được rồi…chỉ nghĩ thôi cũng muốn ngất!”
“Không chỉ Hạ Thần, hai anh trai kia cũng dạy thêm cho cô ấy!”
“Thật không công bằng mà! Anh trai tớ thấp nghèo lại còn chép bài tập của tớ! Tại sao tớ không có anh trai đẹp trai giàu có lại còn chịu dạy thêm cho tớ! Rõ ràng tớ thông minh hơn Hạ Diệp! Dễ dạy hơn Hạ Diệp!”
Trong khi các nữ sinh đang phàn nàn, có người lấy bút và sổ ra đi về hướng Hạ Thần.
Trong đó không ít nam sinh hâm mộ thể thao điện tử siêu hạng, nhìn thấy sự xuất hiện của anh, làm gì có thời gian mà so đo như tụi nữ sinh.
Các nữ sinh chớp chớp mắt và cũng đi theo.
Cột đèn gần đó chốc lát bị bao vây đến kiến chui không lọt.
Hạ Điều, Hạ Hiền thấy vậy, không chút do dự, đầy Hạ Thần ra ngoài, bảo vệ Hạ Diệp ở phía sau.
Hạ Thần đến muốn khóc!
“Hôm nay là lộ trình cá nhân, xin các bạn học đừng…”
Chữ “đừng” chưa kịp nói đã bị những tiếng gào thét cắt ngang.
“ Á á á! Hạ Thần, anh thật đẹp trai! Em chết mất em chết mất em chết mất!”
“Đợi khi tốt nghiệp em sẽ tặng anh một con khỉ!”
Trong đó hét to nhất là Chu Diêu.
Nhìn về phía Hạ Tư Anh, đám người vây quanh cô khi nãy đã biến mất.
Cơn gió lạnh đầu xuân thổi qua, thổi những chiếc lá đẫm nước mưa vào tóc cô.
Hạ Tư Anh tức đến toàn thân run rẩy, cắn môi, vứt những chiếc lá đó xuống đất.
Hôm nay thật sự khiến Hạ Diệp bừng sáng.
Nhưng Hạ Tư Anh chính là Hạ Tư Anh, chưa đầy nửa phút, mặt cô lại trở về với nụ cười dịu dàng đẹp đẽ.
Cô bước về phía trước, vỗ vai Chu Diêu, đưa cho cô ấy xấp tài liệu ôn tập: “Chủ nhiệm nhờ mau chóng đem về lớp, các anh tớ đến rồi, tớ không đi, cậu bây giờ giúp tớ đem về lớp nhé?”
Chu Diêu “Hả?” một tiếng, cô vẫn chưa được chụp hình chung với Hạ Thần.
Hạ Tư Anh liếc nhìn có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, nhưng vẫn tươi cười nói: “Tớ sợ chủ nhiệm sẽ tức giận, chúng ta thân nhau như vậy, cậu nhất định giúp tớ đúng chứ?”
Chu Diệu nghe vậy cũng không còn cách này, đành luyến tiếc nhìn Hạ Thần, rồi giúp cô đem tài liệu về lớp.
Thấy cô ấy cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu nhìn, Hạ Tư Anh cười khẩy.
Sao cô