Vốn là một kịch bản nói về cuộc sống vui vẻ an không lo âu, được Giang Xuân đặc biệt sắp xếp.
Kết quả là đã xảy ra sự cố và cô bị bắt cóc khi mới ba tuổi.
Anh chỉ đi được nửa đường!
**
Khi Hạ Diệp về đến nhà, vừa lúc nhìn thấy Hạ Tư Anh chuẩn bị ấn chuông cửa, Kiều Ngọc Phân đứng ở một bên.
Thấy Hạ Diệp trở về, Kiều Ngọc Phân rất xấu xa thấp giọng mắng: “Yêu nữ.
”
Sau này nàng càng nghĩ càng tức giận.
Một người nữ sinh trung học đứng đắn, như thế nào lại một mình cùng nam nhân khác ra ngoài ăn cơm.
Cháu gái lớn của bà tuyệt đối sẽ không bao giờ như vậy.
Cho dù Giang tổng chủ động mời, cháu gái lớn cũng biết dè dặt.
Hơn nữa Hạ Diệp mới về Kinh đô, cùng Giang tổng làm sao mà quen biết?
Là lúc Giang gia thiếu gia đến từ hôn mới biết?
Lúc này mới gặp mặt vài lần liền có thể quyến rũ được, không phải yêu nữ thì là gì?
Ngô Mã mở cửa, trước nhìn đến lão thái thái và đại tiểu thư, sau đó mới nhìn đến Hạ Diệp một thân lưu manh dựa bên cạnh.
Còn tưởng rằng cả ba người cùng nhau trở về.
Hạ Hòa cũng cảm thấy như vậy, liền không hỏi nhiều.
Hạ Diệp không giải thích, Kiều Ngọc Phân và Hạ Tư Anh đương nhiên lại càng không nói.
Muốn cho người ngoài biết các nàng đến bữa tiệc cố ý không đưa Hạ Diệp đi, kết quả lại phát hiện Hạ Diệp ở ngay cạnh rất tốt ngồi trên ghế cùng Giang tổng ăn cơm.
Người mất mặt chỉ có thể là hai người họ.
Vào nhà, người giúp việc đang giúp các thiếu gia thu thập hành lý, Hạ Tư Anh thấy thế liền hỏi Hạ Hòa: “Mẹ, các ca ca phải đi sao?”
Hạ Hòa rất không muốn mà gật đầu: “Đúng vây, ba cái người bận rộn, trong khoảng thời gian này cũng chậm trễ không ít việc rồi.
”
Cũng một khoảng thời gian Hạ Diệp nhập học rồi.
Các ca ca vốn muốn chờ sau lễ khai giảng rồi đi, nhưng thời gian thật sự không kịp.
Hơn nữa thông qua bọn họ quan sát, cũng không có cái gì không thích ứng được.
Hạ Điều cung cấp cho Hạ Diệp và Hạ Tư Anh một bộ tài liệu ôn tập do một vị giáo sư đại học Bắc Kinh soạn ra.
Bên trong, nghe nói chỉ có một vài học sinh hàng đầu của trường trung học trực thuộc Đại học Bắc Kinh mới có.
Hạ Hiền cho Hạ Tư Anh một chút tiền tiêu vặt, Hạ Tư Anh còn rất khó xử: “Em không có sao?”
Hạ Hiền cười ‘ha ha’ đi tới, toàn bộ thẻ của anh ấy, đều ở chỗ Hạ Diệp.
Hạ Diệp đi nhà ăn, vừa lúc trông thấy mà vì lo lắng cho chính mình, anh ba vừa mới ăn tối vào thời điểm này: “Ngày mai khi nào thì anh đi?”
Hạ Hiền bỏ đôi đũa xuống,