Trong quá trình chấm bài chính tả cổ văn, Dương Đại Đế lật từng trang từng trang, vẻ mặt trông có vẻ thần bí.
Học sinh lớp thầy, hầu như mỗi người đều viết đầy đủ các đoạn.
Chỉ có một vài lỗi chính tả, thiếu câu, sai thứ tự.
Sau khi kiểm kĩ càng, người sai lỗi chính tả nhiều nhất là Hạ Diệp.
108 kí tự có thể thay thế nhau, hầu như không thể nhớ được, nhưng có thể khẳng định không hề sai hay sót câu nào.
Chuẩn bị chỉ trong một tuần, có thể đạt đến trình độ này, thật sự khá kinh ngạc.
Dương Đại Đế gần như tưởng rằng các lớp khác cũng thuộc nhanh như vậy, chỉ là thầy cô đánh giá nhầm độ khó của bài văn.
Nhưng khi thầy che xấp bảo vật của mình, lén nhìn qua xấp giấy trong tay của các thầy cô bên cạnh…
Lớp của thầy, mức độ hoàn chỉnh bài viết cao hơn lớp một của Cao Tịnh Di dạy.
Sau một tiết, mấy thầy cô ngữ văn tập trung lại, đem các bài viết của các lớp so sánh với nhau.
đam mỹ hài
Trong đó, một giáo viên trực tiếp cầm một bài ít lỗi sai nhất lật qua, không thèm nhìn hết, nói với Cao Tịnh Di: “Cô Cao, cô dạy thế nào vậy? Tôi thật bái phục cô.
”
Cao Tịnh Di tỏ vẻ thượng đẳng: “Thật ra, thâm niên trong nghề của tôi không bằng thầy Dương, có thể tôi có chút tố chất dạy ngữ văn.
”
Câu này của cô nghe có vẻ khiêm tốn, thật ra ai cũng hiểu, cô đang hạ Dương Đại Đế xuống.
Dương Đại Đế và Triệu Ngọc Hoàn vào dạy cùng năm, trong số các giáo viên dạy ngữ văn, thầy có tuổi nghề lâu nhất, dù rõ ràng có kinh nghiệm như vậy, lại chỉ là chủ nhiệm của các lớp bình thường, tuổi nghề của tổ trưởng tổ văn ít hơn nhưng lại quản lí thầy.
Thật quá mất mặt.
Dương Đại Đế nghe vậy không nói gì, khoanh tay, vẻ mặt trầm ngâm gật đầu: “Này, cô xem tờ đầu tiên này của học sinh nào vậy?”
Thầy nói với giáo viên ngữ văn vừa nãy mới tâng bốc Cao Tịnh Di.
Giáo viên đó không biết thầy hỏi để làm gì, liếc nhìn rồi trả lời: “Hạ Diệp?”
Vừa nói xong, giáo viên đó và Cao Tịnh Di cùng tỏ ra không ổn.
Hạ Diệp?
Hạ Diệp của lớp mười chín ư?
Không phải là Hạ Tư Anh của lớp một sao?
Cao Tịnh Di không biết nghĩ ra điều gì, liền lấy tập giấy trong tay giáo viên kia qua.
Bỗng nhìn thấy, lớp mười chín – trên mỗi tờ giấy làm bài đều ghi tên lớp.
Cao Tịnh Di vội vàng tìm trên bàn, quả nhiên, tập bài thi của lớp cô đang nằm cạnh đó.
Hai bên trái ngược nhau, khó tránh giáo viên kia nhầm, bài viết của lớp mười chín thật sự tốt hơn lớp cô.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, các giáo viên khi này vây quanh Cao Tịnh Di, vô thức đi đến cạnh Dương Đại Đế.
“Quả nhiên, gừng càng già càng cay, thầy Dương, một lát nữa cô Cao sẽ kết thúc buổi họp, thầy mau chuẩn bị truyền kinh nghiệm cho chúng tôi chứ?”
Dương Đại Đế từ khi vào làm đến nay, đây là lần đầu tiên được đối xử thế này, vẫn rất không quen.
Vừa rồi Cao Tịnh Di hoang tưởng tự đại bao nhiêu, nay mất mặt bấy nhiêu.
Bị so sánh với giáo viên của lớp thường, tuy không phải là kì thi chính thức gì, nhưng cũng thật quá mất mặt!
“Thầy Dương, cho phép học sinh quay cóp có phải là biểu hiện vô trách nhiệm?”
Mấy lời thâm ý của Cao Tịnh Di, làm cả phòng bỗng im ắng.
Dương Đại Đế bình thường không tranh giành hiếu thắng, bất cứ việc gì cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng vinh dự hôm nay là tự học sinh của thầy nỗ lực đạt được, thầy tuyệt đối không để người khác vẩy nước bẩn lên đầu các em một cách mờ ám như vậy.
“Tiểu Cao, ý của cô là tất cả học sinh lớp tôi đều quay cóp hay sao? Sao cô có thể đùa cợt với những cố gắng của học sinh vậy? Chỉ lớp cô mới có thể thuộc, còn các lớp khác thì là quay cóp hay sao? Tiểu Cao, cô có chút tác phong làm việc không vậy?”
Hai chữ “tiểu Cao” của thầy khiến Cao Tịnh Di nóng mặt.
Bất luận thế nào, tuổi nghề của Dương Đại Đế cũng nhiều hơn Cao Tịnh Di, trong tổ bộ môn cũng tính là trưởng bối của cô.
Là giáo viên ngữ văn, đều phải dạy học sinh tôn sư trọng đạo.
Nhưng cô lại cậy vào chức tổ trưởng tổ văn của mình, ở đây ra oai.
Các giáo viên khác