Câu nói qua loa của Giang Xuân, trong phút chốc khiến tất cả mọi người trong hội trường không nói nên lời.
Nếu như Giang Xuân nói anh có mặt lúc đó, mọi người có thể hiểu, nhưng nói người đàn ông mờ ám với Hạ Diệp trong bức ảnh là chính anh!
Phải mất thật lâu mới có người hốt hoảng nói: “Thật hay giả vậy? Người trong bức hình mà là Giang tổng ư?”
“Giang tổng! là người tình mờ ám của Hạ Diệp ư?”
Suy nghĩ của con người có lúc thật quá kì quái.
Khi ấn tượng ban đầu của mọi người là như vây, chỉ thấy bóng lưng mơ hồ của người đàn ông trong bức hình, đầu óc đã ngập tràn những suy nghĩ đó: “học sinh cấp ba hẹn hò”, “được người có tiền bao nuôi”, “tự mình sa ngã” v.
.
v.
.
những câu rất thô lỗ.
Nhưng khuôn mặt Giang Xuân lúc này làm nhấn chìm những lời nói đó.
Càng huống hố Giang Xuân rõ ràng nói lúc đấy là diễn kịch, không hề có sự đụng chạm.
Cùng một bức hình, nam chính bị thay bởi Giang Xuân, không những không cảm thấy đáng khinh, ngược lại có chút hơi khó chịu.
“Phản ứng vừa nãy của Giang tổng, kéo Hạ Diệp ra sau lưng, có phải là quá cưng chiều ư?”
“Lúc Giang tổng nói không có chạm, hình như có chút nuối tiếc?”
“Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tớ bắt đầu ghen tị với Hạ Diệp rồi đấyyyyy!”
Giang Xuân lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc Hoàn: “Cô mới nói cô ấy thường hay nói dối, cho tôi một ví dụ.
”
Thẩm Tỉnh cảm nhận được sự đáng sợ của chủ tịch mình, không khỏi toát mồ hôi thay cho Triệu Ngọc Hoàn.
Chẳng qua là anh may mắn khi gạt chủ tịch lần trước.
Tuy sau khi Hạ tiểu thư biết được Giang tổng tài trợ cho nhà trường dường như không có phản ứng gì, cũng không nghĩ Giang tổng là vì cô mới tài trợ, nhưng lúc này nếu thực sự không có Giang tổng ở đây, Hạ Diệp sẽ bị mụ phù thủy già vu khống, trong lòng có chút khó chịu!
Triệu Ngọc Hoàn bắt gặp ánh mắt của Giang Xuân, lập tức lạnh sống lưng.
Cô nhìn hiệu trưởng Điền xin cầu cứu.
Điền Hán Văn hờ hững, một chút cũng không có ý nói hộ cho cô.
Triệu Ngọc Hoàn cười gượng: “Lúc nãy! chỉ là một phút nóng vội! ”
Giang Xuân đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn cô, nói một câu đơn giản giọng điệu cứng ngắt: “Xin lỗi đi.
”
Triệu Ngọc Hoàn liền đứng căng người, nếu không phải Giang Xuân đang ở đó, có lẽ giây tiếp theo cô sẽ phát điên.
Cô dù sao cũng là giáo viên, cớ gì phải đi xin lỗi một học sinh?
Giang Xuân đọc được suy nghĩ của cô, nghiêng mặt về phía Điền Hán Văn: “Giang Thị đã tài trợ cho nhà trường nhiều tiền như vậy! ”
Anh hếch cằm về phía Triệu Ngọc Hoàn, giọng điệu lạnh băng: “Đây là giáo viên các ông mời về ư?”
Điền Hán Văn hồi hộp, căng thẳng, khẩu khí chưa bao giờ nghiêm khắc đến vậy: “Triệu Ngọc Hoàn! Vu khống cho học sinh thì phải xin lỗi! Cô là giáo viên chủ nhiệm, chút nguyên tắc đó cũng không hiểu sao?”
Triệu Ngọc Hoàn tay nắm nắm đấm, trước mặt toàn thể học sinh, trong lòng dâng lên một nỗi nhục nhã chưa từng có.
Cô không dám không nghe theo Điền Hán Văn, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Hạ Diệp: “Thật xin lỗi, là cô đã hiểu lầm em.
”
Triệu Ngọc Hoàn vốn luôn mạnh mẽ, lại có một ngày phải xin lỗi học sinh, các học sinh bàng hoàng không biết nói gì.
Hạ Tư Anh thế nào cũng không ngờ tới, việc nhỏ như vậy mà Giang Xuân lại làm lớn chuyện, buộc giáo viên chủ nhiệm phải xin lỗi Hạ Diệp.
Nhưng càng không nghĩ rằng Giang Xuân lại giúp Hạ Diệp làm sáng tỏ, thừa nhận mình là người đàn ông trong bức hình!
Anh ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, tài trợ không hoàn lại, không phải dùng tiền mua danh tiếng cho bản thân sao?
Anh ta không sợ sau khi thừa nhận sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của mình sao?
Lần này thì hay rồi, toàn bộ kế hoạch của cô đều thất bại!
Thấy Hạ Diệp sắp muôn đời muôn kiếp không trở mình được, lại được Giang Xuân bảo vệ, trở thành đối tượng mà mọi người ngưỡng mộ.
Hạ Tư Anh mạo hiểm thay đổi USB như vậy, là muốn Hạ Diệp mất mặt trước mọi người, sụp đổ hoàn toàn, không phải để cô ấy được như bây giờ, không những không sao, ngược lại còn đáng tự hào.
Hạ Tư Anh toàn thân