Chu Dao chớp mắt lờ mờ, nhìn hai con người cao hơn mình nửa cái đầu, đứng gần trong gang tấc.
Khí thế hùng hổ như vậy, dồn cô vào tường, chỉ để hỏi cô học trường mẫu giáo nào thôi ư?
Gì vậy chứ?
Cô rụt cổ lại, giọng run run: “Trường, trường mẫu giáo quốc tế Phấn Mạch Điền.
”
Nói vừa dứt, Hạ Diêp nới tay đang đỡ đầu Chu Dao, đứng thẳng dây, nhìn Đường Thiên Kiêu.
Vẻ mặt Đường Thiên Kiêu có chút mơ hồ.
Thật là trường mẫu giáo quốc tế Phấn Mạch Điền ư?
Chẳng lẽ…Chu Dao thật sự là “bảo bối” của bọn họ ư?
Mấy phút trước, Hạ Diệp trong phòng vệ sinh có nói với cô, mấy lời của Chu Dao làm cô cảm thấy Chu Dao có chút giống với bạn cùng chơi của bọn họ ở trường mẫu giáo.
Nhưng lúc đó cô vẫn thấy không thể nào, không thể nào trùng hợp như vậy.
Nhưng hôm nay nghe câu trả lời của Chu Dao, cô không tin cũng không được.
Đeo sợi dây này vào, rồi nhìn kĩ lại Chu Dao.
Khuôn mặt này có chút quen thuộc.
Hơn nữa tính cách của Chu Dao chẳng phải là tiểu xu nịnh hay sao?
Chu Dao vẫn chưa có phản ứng gì.
Trong lòng không ngừng nghĩ về việc Hạ Tư Anh đổ oan cho mình, đầu óc có chút chập chờn.
Cô nhìn hai con người cao lớn kia không nói lời nào, cô vội thể hiện sự chắc chắn: “Tớ thật sự sáng mắt rồi, tuyệt đối không tin lời của Hạ Tư Anh, lúc nãy Hạ Tư Anh ở trước cửa gọi tớ, muốn nói chuyện với tớ, tớ đã không đi!”
Hạ Diệp dùng bàn tay trắng nõn sờ cằm, cân nhắc một chút, rồi hờ hững nói: “Đừng vậy, cô ấy gọi cậu, cậu nên đi.
”
Chu Dao cho rằng cô cố ý nói dối: “Tớ thật sự sẽ không đi!”
Đường Thiên Kiêu cũng không hiểu, ngón tay chọc vào chiếc eo nhỏ của Hạ Diệp: “Hạ Diệp, cậu tại sao…”
Hạ Diệp bảo cô đừng hỏi, chỉ cần tin cô.
Đường Thiên Kiêu lập tức ngoan ngoan im lặng.
Hạ Diệp suy nghĩ một chút: “Nếu cậu muốn giải oan cho bản thân thì nghe tớ, hẹn Hạ Tư Anh gặp mặt.
”
Nếu cứ kéo dài thế này, sự việc e là không lạc quan như Chu Dao nghĩ, nếu cảnh sát đến, Hạ Tư Anh tất nhiên biết việc này không thể giải quyết, nhất định sẽ về nhà tìm người giúp đỡ, trước mặt Kiều Ngọc Phân, Hạ Vũ Chính, một khóc hai ầm ĩ ba treo cổ, lúc đó Kiều Ngọc Phân và Hạ Vũ Chính tuyệt đối sẽ vì bảo vệ danh dự cô ta sẽ bí mật đến tìm hiệu trưởng Điền, lúc đấy sự việc sẽ yên ắng mà chìm xuống, như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì.
Lão tổ tông lịch sự và hiểu chuyện nhất, thích có qua có lại.
Người khác tặng cô món quà lớn như vậy, cô không tặng lại là không được.
Vừa nãy Chu Dao nói Hạ Tư Anh tìm cô ấy nói chuyện, khiến Hạ Diệp có một linh cảm…
Nhưng Chu Dao lại không biết Hạ Diệp nghĩ nhiều như vậy, cô vừa mới bị hại, không thể không lưu tâm, mắt đảo qua đảo lại, Hạ Diệp và Hạ Tư Anh là chị em, ai biết được hai người họ có thông đồng hại cô hay không.
Chu Dao giọng luống cuống nói: “Tớ cớ gì phải nghe cậu?”
Hạ Diệp cười nhẹ, nụ cười ẩn trong đôi mắt lạnh lùng: “Sao vậy, lời bố nói cũng không nghe sao?”
Chu Dao há hốc miệng, chẳng lẽ tụi đầu sỏ của lớp mười chín đều tự xưng mình là bố sao?
Đường Thiên Kiêu thấy cô còn lờ mờ, cũng cười nói: “Không nghe lời bố, cũng không nghe lời mẹ luôn sao?”
Đây là những lời thường xuyên nói nhất khi họ chơi trò chơi gia đình lúc nhỏ.
Những câu nói quen thuộc lọt vào tai cô, Chu Dao đôi mắt mơ màng dần dần trở nên trong veo, vài giây sau, mắt cô bỗng chốc mở to: “Là các cậu!”
Hạ Diệp và Đường Thiên Kiêu nhìn nhau cười.
Chu Dao xúc động nhảy dựng lên.
Cô thật sự bị Hạ Tư Anh làm cho hỗn loạn.
Ban đầu cô cho rằng Hạ Tư Anh chính là bạn thân của cô lúc nhỏ, đó là bởi vì cô nghe nói Hạ Tư Anh là tiểu thư nhà họ Hạ, cô cho rằng Hạ gia chỉ có một tiểu thư.
Nhưng gần đây cô mới biết, Hạ gia không chỉ có Hạ Tư Anh, Hạ Diệp cũng là tiểu thiên kim.
Hạ Tư Anh từng nói chưa từng gặp qua cô, điều đó chẳng phải chứng minh người bạn thân của cô lúc nhỏ, người thích uống nước ngọt và ăn vặt, chính là Hạ Diệp!
Cô nên sớm phát hiện ra, Hạ Tư Anh và bạn thân