Nói xong, Vân Thanh kéo Chung LI, xoay người rời đi.
Nhập mật khẩu: 9067
Truy cập web nhayhȯ.
čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị .
Mong bạn thông cảm.
Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
“Chị! Chị đừng tức giận, được không?” Vân Nghiên Thư vội vàng đi tới kéo cố “Dù sao chúng ta cũng là người nhà, ba và bà của em cũng mong rằng tối nay chị có thể cùng chúng em dùng
bữa tối.
”
“Lúc ăn tôi có đò bẳn trong mắt tôi ăn không vào, nếu không sẽ buồn nôn.
” Vân Thanh nhanh chóng hất tay ra.
Cồ không dùng chút sức lực nào, nhưng chân của Vân Nghiên Thư đã trật khó’p, cô ta loạng choạng ngã về phía sau, thấy cô ta sắp ngã xuống đất, cố Tây Trạch đở lấy cô.
“Vân Thanh, đừng quá đáng!” cố Tây Trạch tức giận nhìn cô.
Vân Nghiên Thư nhanh chóng giải thích: “Anh Tây Trạch, là em không đứng vững …”
Nhìn thấy cô lương thiện như vậy, suýt chút nữa đã ngã xuống lại nói nhữ’ng điều tốt dẹp với người hại minh.
Chậc, cảnh máu me thô t ục này đang lại đang diễn ra trước mặt.
Vân Thanh không thèm giái thích, cô giật lấy một ly nước dưa hấu lạnh cùa người phục vụ đi qua, bước lên trước, hất lên mặt Vân Nghiên Thư.
“A !!” Vân Nghiên Thư hét lên.
Vân Thanh cười nói: “Đây mó’ị là quá đáng.
”
Cố Tây Trạch sắc mặt tái đi, cố gắng hết sức kìm nén tính khí của minh, nếu không phải gia đình giáo dục và tu dưỡng tốt, có lẽ anh ta sẽ ra tay rồi.
Vân Thanh mặc kệ anh ta, xoay người rời đi.
Chung Li liếc qua người phục vụ ờ đó, yêu cầu anh ta làm một cốc
khác.
Tầng hai, trong một góc.
Bóng dáng lạnh bàng của Hoắc Cảnh Thâm đứng ỏ’ đó, yên lặng nhìn con mèo hoang nhỏ của minh lộ ra móng vuốt.
Không phải giả lợn ăn thịt hổ mà thực sự kiêu ngạo và ngang tàng.
Như vậy rắt tốt.
Khi cô không ờ bên cạnh anh, cồ nên như thế này, sẽ không bị ai ức hiếp.
“Tứ gia.
” Hàn Mặc xuất hiện ỏ’