Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, anh không rời mắt khòi khuôn mặt cô, chỉ hơi nghiêng người, cúi đầu, áp đỏi mỏi mòng mát lạnh vào lòng bàn tay cô.
Anh duỗi lưỡi lăn đi viên thuốc
trong lòng bàn tay cô, tự nhiên anh cũng lau làn da ướt át mơ hồ cho cô …
Trong suốt quá trình, đỏi mắt cùa Hoắc Cảnh Thâm vẫn không ngừng nhìn cô, đôi mắt đen không đáy, vỏ cùng cám dỗ, kéo cô xuống vực sâu của d*c vọng …
Hoặc là, sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Hoắc Cảnh Thâm, bản thân sự tồn tại của anh … cũng là một loại cám dỗ.
Mặt Vân Thanh đột nhiên đò bừng, ly nước trong tay còn lại lặng lẽ lắc lư, giống như nhịp tim hoàng loạn của cô lúc đó.
Chỉ là một hành động… sự non nớt của cô ấy bị phơi bày ra.
“Chỉ có chút gan?” Hoắc Cảnh
Thâm lạnh lùng chế nhạo, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút thương hại, thật không ngờ anh lại không nhẫn tâm bắt nạt cồ gái nhỏ này, cầm lấy ly nước, nuốt viên thuốc, ánh mắt nên nhẹ hom nhiều.
Anh nói “Cô có thể đi rồi.
”
Hai tay Vân Thanh nắm chặt thành nắm đấm, không biết dũng khí từ đâu ra, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm.
“Chuyện tối hôm đó quá đột ngột, tỏi sợ anh sẽ quên.
” Vân Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, ngượng ngùng không chạy trốn “Vậy, tôi sẽ nói lại cho anh nghe.
”
Hoắc Cảnh Thâm dường như đoán được cô định nói gì, trên khuôn mặt bình thường lãnh đạm
của anh lại hiện lên một màu sắc kỳ lạ hiếm thấy.
Anh cau mày, cố gắng ngăn cản: “Vân Thanh …”
“Tôi thích anh.
”
Vân Thanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra từng chữ một: “ Hoắc Cảnh Thâm, em thích anh.
”
Cả căn phòng bệnh dường như chìm vào im lặng.
,
Vài giây sau, Hoắc Cảnh Thâm uống một ngụm nước, né tránh ánh mắt sáng rực của cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi không thích em.
”
Vân Thanh khẽ cúi đầu mỉm cười coi như không có chuyện gì: “Em biết.
”
Mặc dù đó là câu trả lời đã đoán trước được, nhưng chính tai