Vân Thanh mặc một chiếc váy dài màu nhạt, make up nhẹ nhàng, mái tóc dài thướt tha, vừa xinh đẹp lại ngây thơ trong sáng.
“ Con xin lỗi nhưng không phải bà từng nói, chỉ cần con muốn về thì noi đây sẽ vĩnh viễn là nhà con sao? Giờ con nghĩ kĩ rồi, quay về đây, hiếu thuận với bà.
”
Vân Thanh nhìn chằm chằm Phùng Bình Chi, hai chữ “hiếu thuận” nói ra vởi ý tứ sáu xa.
Phùng Binh Chi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh truyền tỏi sống lưng, sau lưng bồ ta lạnh toát.
Con tiểu tiện nhân này thế má vẫn chưa chết!
Vi người Cố gia vẫn ở đó, nên Phùng Binh Chi kìm nén sự sợ hái bình tĩnh trở lại, nỏ’ nụ cười ngượng ngập.
“ về rồi thì tốt.
”
Vân Thanh nhếch miệng, quay đầu, dôi mắl trong veo đơn thuần nhìn sang Cố Ván Đạt.
“ Chú Cố, 8 tỉ không phải một con sô nhỏ, nhõ’ như lỗ vốn thì sao? Ho’n nữa, nói một câu nghe không hay lắm, ngộ nhỡ sau này anh Tây Trạch không kết hôn với Nghiên Thư?”
Lời này tuy rằng khó nghe, nhưng rất có lí.
Cố Văn Đạt lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, cũng là một người tinh ranh, khi nãy bị Phùng Bình Chi làm mềm lòng, nhưng nghe mấy lời Vân Thanh nói, sự tinh anh của thương nhân cũng đã quay trờ lại.
Thấy sắc mặt cố Văn Đạt không tốt lắm, Phùng Bình Chi có chút hoảng loạn, bà ta nhanh miệng nói: “ Cho dù hạng mục này không đạt được kết quả tốt, tập đoàn Vản thị chúng tôi vân còn lợi nhuận từ những khoản đầu tư
khác, Cố tỏng yên tâm, tiền ứng phó nhu cầu cấp thiết này chúng tôi nhất định sẽ trả hết.
”
“ Con cũng tin bà nói lời glữ lời.
” Vân Thanh thuận theo lời Phùng Bình Chi nói, ngây thơ nói tiếp, “ Vậy làm một bản giấy ghi nợ, lãi suất cũng phải trậ, tính theo lãi suất cùa ngân hàng vậy! Chú cố, chú thấy thế nào?”
Phùng Bình Chi suýt chút nửa nổi trận lôi đình.
Nếu như tính theo lãi suắt của ngân hàng, bà ta cần gì phải trăm phương ngàn kế khiến cố gia đưa tiền chứ? !
cố Van Đạt thoạt tiên ngại làm phật lòng, nên không dám nhắc tới giấy ghi nợ.
Giờ Vân Thanh đĩnh