Cô cứ nghĩ rằng anh say đến mức có lẽ lúc tỉnh lại không nhớ gì nữa…
Chẳng lẽ anh giả say sao?
Bên trong quán bar.
Hoắc Cảnh Thảm uống quá chén, loạng choạng bước vào phòng tắm, trong khi vẫn gọi người nào đó: “Anh ba, tên khốn Hoắc Cảnh Thâm thật muốn lôi kẻo tôi… Yên tâm, tôi làm sao có thể bị một tên lông bông lừa dược chứ? Này, vừa rồi Hoác
Cảnh Thâm đã bắt một cô gái từ quán bar Soku.
Anh ta là một tên khốn dâm đãng! Nhưng thân hình và khuôn mặt của cô gái này quả thực là không có lựa chọn.
Cho dù Hoắc Cành Thâm có bỏ cuộc chơi đi nữa, tồi cũng định tìm người đưa cô ta về chơi đùa! Tói lúc đó hai anh em chúng ta sẽ cùng nhau …”
Ngay sau đó là tiếng cười dung tục phát ra.
Hoắc Sùng Nhân cúp điện thoại, mặc quần tây vào, nhàn nhã xoay người, vừa mở cửa, đã bị áo khoác đen trùm lẽn đầu, hung ác đá vào bụng anh ta một cước, hất anh ta ngã xuống đất.
Hoắc Sùng Nhân hét lên đau đớn, nhưng người bên kia không cho anh ta thòi gian để thở, nắm dấm lạnh lẽo rơi vào người anh ta như mưa …
Hoắc Cảnh Thám bưóc ra khỏi quán bar,
không chỉ là hai tay không mà áo khoác của anh cũng đã biến mất.
Vân Thanh có chút bối rối: “Anh không đi lấy đồ sao? Đồ đâu?”
Hoắc Cảnh Thâm chỉnh tay áo, nhàn nhạt liếc nhìn cỏ.
“Ta nói tồi đi lấy đồ?”
Tên khốn này không theo thông lệ.
Vân Thanh cũng lười hỏi thêm.
Cồ vừa mới rót đầy một chai rượu mạnh, bây giờ đã lấy lại sức, đầu Vân Thanh có chút nặng, cô mờ cửa kính xe muốn hóng gió, nhưng Hoắc Cảnh Thâm đã nắm lắy cồ áo lôi cồ lại.
“Uống nhiều rượu như thế còn hóng gió?” Anh khẽ cau mày, thô lỗ đóng cửa kính xe mà cô hạ xuống.
Vân Thanh nghiêng đầu nhìn anh, hương thơm nhàn nhạt bị làn gió mát không bị cửa kính xe cản lại, phản phất vào hơi thở của Hoắc Cảnh