Cô dụi mắt một cách dử dội, chỉ đơn gián là ký vào thỏa thuận một cách gọn gàng.
Rỏ ràng biết đó là vực thẳm, cô cũng nhảy vào, nhưng điều thực sự khiến cô buông tay chính là thái độ của Hoắc Cảnh Thâm, trong lòng anh đã có người khác.
—-Người phụ nữ tèn là Tần Dĩ Nhu.
Cô có thể thích Hoắc Cảnh Thâm bất chấp không cần hồi đáp lại, nhưng cô không cho phép bản thân đánh mát lòng tự trọng.
Vân Thanh gọi điện cho Tạ Lãng: “Một I tiếng nửa đến Ngự Cảnh Viện đón tôi.
”
“Sao vậy lão đại? Hoắc Cảnh Thâm bắt nạt
cỏ sao?”
Ván Thanh nhẹ giọng nói: Sau này dừng
nhắc anh ta trước mặt tôi.
”
Nói xong cô cúp máy.
Cô chỉ đơn giản là thu dọn hành lý của mình, chỉ lấy nhurng gì cô mang đi khi kết hôn – một chiếc vali cũ, thế thôi.
Tuy nhiên, khi Vân Thanh mở cửa, trước cửa xuất hiện hình bóng Rust đi ngang qua, con hổ trắng uy nghiêm ôm một con thỏ rừng không biểt bắt ở đảu ngậm trong miệng.
Nghe thấy tiếng cửa chuyển động, Rust kiêu ngạo nghiêng đầu, sau đó đôi mắt to sắc bén nhìn chằm chằm vali trong tay Vân Thanh.
Trong phút chốc nó hiểu ra điều gì đó, con thỏ rừng trong miệng nó đã không còn thơm nữa.
Rust nhảy lên, dùng ràng cắn vào cột cái va li, dùng hết sức kéo Vân Thanh lại, đồng thời cáu kỉnh vẫy đuôi, phát ra tiếng rên ri nhỏ trong miệng.
– Chủ rốt cuộc đang ờ đâu? Vợ anh muốn chạy!
“Rust, buỏng ra!” Vân Thanh không ngờ cả đời này sẽ phải giằng co với một con hổ.
Rust phun ra luồng khí thô ráp từ lỗ mũi, cắn mạnh.
—Cô quay lại!
“Rust, đừng làm loạn nữa, tao không phải