Hoắc Cảnh Hảm phải gọi cô dừng lại.
Nhưng người con gái đang nằm ờ phía dưới cơ thể anh ấy trên giường đó ngại đến mức không dám nhìn mặt anh, cô không biết tình hình bên ngoài, vẫn còn đang kêu, âm thanh cực kỳ ngây ngô, mang theo chút rung động ngượng ngùng.
Hết lần này đến lần khác, như là sự ngây ngất bên tai anh, và sự tự chủ mà anh luôn tự hào gần như sụp đổ.
Hoắc Cảnh Thâm ánh mắt tối sầm lại, anh ấy đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng khóa chặt đôi môi đỏ mọng mềm mại.
Cảm giác phần môi lạ lẫm nóng
bỏng đụng chạm lên môi khiến cho đồng tử của Vân Thanh đột nhiên khít chặt.
Bộ não vốn đã lo lắng và căng thẳng lại bùng nổ với một tiếng ‘bùm’, để lại một khoảng trống.
Cô muốn dãy dụa, nhưng căn bản chống đối không lại với lực của Hoắc Cảnh Thâm.
Hai cổ tay thon nhỏ bị anh ấy nắm chặt đặt ở đỉnh đầu mà không tốn chút sức lực nào.
Hoắc Cảnh Hàm vẫn đang hôn cô ấy, anh ẩy không nhắm mắt lại, nhìn thấy mình đôi mắt hoảng loạn của cô gái nhỏ nằm dưới cơ thề mình, anh từ giận dỗi ngượng ngùng chuyển sang điềm đạm đáng thương… Thật tình không biết với bộ dạng này của cô ấy
một chút má thôi.
…Đáng chết, tên khốn này thật sự định làm thật hay sao?
Vân Thanh vừa tức giận vừa nôn nóng, nhưng hai tay đã bị đè xuống, căn bản không chạm được đến túi đựng kim châm bên cạnh.
Cô mở miệng, hung hăng cắn vào môi Hoắc Cảnh Thâm một cái, máu tanh lan ra giữa răng môi hai người.
Hoắc Cảnh Thâm buông cô ấy ra, dùng ngón tay lau vệt máu trên khóe môi.
Anh ấy nhíu mày: “Cô tuổi chó à?”
Vân Thanh từ dưới chân anh ấy nhanh chóng lăn ra ngoài, núp ờ
góc giường,