Nhìn thấy Vân Thanh lấy ra cây bút giấu trong tay áo, chuẩn bị ký tên trước mắt mọi người.
Vân Nghiên Thư cực kỳ phẫn nộ, cơn tức giận dồn l3n đỉnh đầu, mất kiểm soát lao lên, nắm lấy tay Vân Thanh đang cầm bút.
Khán già lập tức im lặng, vô số cặp mắt và mảy quay đang nhìn chằm chằm vào cô từ mọi hướng.
Mặt khác Vân Thanh sợ hãi nhìn Vân Nghiên Thư thất thần, người ngoài nhìn ra chỉ là tiểu bạch thỏ đơn thuần.
Chỉ có Vân Nghiên Thư nhìn thấỵ sự giễu cợt và chế giễu trong mắt cô.
Vân Nghiên Thư bị người khác chơi đùa như thế này từ bao giờ? Cô tức giận đến khó chịu trong ngực, ước gì có thể xé nát khuôn mặt giả tạo của Vân Thanh ngay tại chỗ!
“Chúc mừng…” Trước mắt mọi người, Vân Nghiên Thư không còn cách nào khác, đành phải cắn răng nuốt vào bụng, nặn ra
mộtt tiến kêu nghiến răng nghiến lợi “Chị!” Vân Thanh cười nhẹ, gọn gàng ký vào bản hợp đồng tên của chính mình.
Lúc cô cúi đầu xuống, cỗ tinh tường cảm giác được trong đám người phía dưới sản khấu, có một ánh mắt sắc bẻn đang nhìn chằm chằm vào cô, điều này khiến cô cảm thấy nhột da đầu.
Nhưng khi Vân Thanh nhìn lên thì không thấy gì…
Người nhà họ Vân đã định không thể ăn bữa cơm này, Vân Hiển Tôn thậm chí còn ném đũa xuống với vẻ mặt tối sầm ngay giữ bữa cơm rồi rời đi sởm với lý do bận việc phải giải quyết.
Vân Thanh cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.
Càng ản không được, cô càng ăn càng thấy thèm ăn, trên bàn đầy những mỏn sơn hào hải vị, cô nếm từng món một cách cẩn thận.
Hoàn toàn không để ý tới ánh mắt muốn ãn tươi nuốt sống của mẹ con Vân gia.
Vân Thanh muốn rời đi lúc có nhiều người, nhưng lại bị Vân Nghiên Thư níu kéo.
Sau khi mọi người đi hết, Vân Nghiên Thư mới để cô đi.
Vân Hiển Tôn nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Thanh, lạnh lùng dặn dò vệ sĩ “Trước khi nó bước ra khỏi khách sạn, lấy lại hợp đồng!”
Lý Ngọc Châu nghiến