Dáng người mảnh khảnh yên lặng của Hoắc Cành Thâm, trầm lặng đứng ờ nơi không xa, mặt không biểu cảm bò tất cả nhQ’ng gì xảy ra ở phòng trước thu vào tầm mắt, vòng xoáy nguy hiểm đáng sợ tích tụ trong đôi mắt đen thâm sâu.
Anh chậm rãi nói: “ Xem ra Vân gia mấy nãm nay, trải qua quá thuận lợi rồi.
.
”
Thế nên mới rảnh rỗi, tới cừa tìm cái chết.
Lục Tu ở bên cạnh hiểu ngay lập tức: “ Rõ rồi anh Tư, em sẽ tạo ra chúy khó khăn cho bọn họ.
”
Hoắc Cảnh Thâm không tỏ rõ ỷ kiến, quay người rời đi.
Thái độ nảy rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Lục Tu nhìn bóng lưng vắng lặng cao quý của anh Tư, gãi đầu.
Hai ngày trước còn nói muốn giết người ta lấy hương, hôm nay đã bắt đầu che giấu khuyết điểm của
mình….
Lòng dạ của anh Tư,
cũng giống như mò kim đáy biển.
ở chỗ khác, Vân Kiều Kiều tìm rất lâu ở Ngự Cảnh Viên, mới gặp được một người hầu hỏi vị trí của wc, đợi cô ta đi vệ sinh xong ra ngoài, người hầu đã sớm biến mất.
Cô ta chỉ có thể tự mình tìm đường trờ về.
Ngự Cảnh Viên rộng lớn này giống như một mê cung, Vản Kiều Kiều rất nhanh đã lạc
đường, gọi điện thoại cho chị gái và mẹ đều không có aỉ bắt máy.
Vân Kiều Kiều khó chịu đạp lên một hòn đá bên cạnh, vô tinh ngẳng đầu, thì đứng hình.
Chỉ nhìn thấy ờ phía trước dưới ánh mặt trời chói chang, cỏ một người đàn ông đang bước qua đây, anh mặc bộ trang phục sẫm màu giản dị, quả thực giống như nhản vật bước ra từ trong tạp chí, khí chất lãnh đạm cao quỷ.
Tuyệt nhất chính lả gương mặt kia, anh tuấn đẹp như một vị thần….
Vản Kiều Kiều lập tức nhặn ra, anh chính lả tên trai bao ôm Vân Thanh lên xe ngày hôm qua!
Nơi nguy hiểm nhất, cũng