Nửa khuôn mặt còn lại của Mặc Từ đỏ bừng, anh ta vộ vằng tránh ánh mắt cô ta.
Khuôn mặt đầy vết lửa đó, khiến Vân Nghiên Thư nhớ lại quá khứ.
Cô ta có chút bối rối, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
“…Tôi xin lỗi Mặc Từ, tôi không cô ý.
“Không sao đâu.
” Người đàn ông có đôi mắt dịu dàng, gần như thành kính “Có làm cô sợ không?”
Khuôn mặt này, là vì cứu cô mới bị lửa thiêu thành ra thế này…
“Mặc Từ…” Vân Nghiên Thư ôm anh ta, hận nói “tôi sẽ cho con
nhỏ khốn Vân Thanh chết không yên! Anh sẽ giúp tôi đúng không?”
Anh ta làm sao có thể nói không với cô ta?
“Chỉ cẩn cô có thể vui vẻ, yêu cầu tôi đi giết cô ta cũng đồng ý.
”
Vân Nghiên Thư đôi mắt lạnh băng, bây giờ cô ta đang đợi một cơ hội có thể giết con khốn Vân Thanh kia.
Nhưng rất nhanh thôi, ông trời sẽ gửi cô hội đến trước mặt cô ta….
Bên trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ.
Vân Thanh nhấc chiếc điện thoại đang rung lên, nhln lướt qua thông tin mới nhận được.
Vân Kiều Kiều: [Chị, tôi lại tìm thấy một thông tin rất quan trọng khác, liên quan đến di Khương! Chị mau tới đây, tôi sẽ nói mặt trước mất chị.
Hi vọng chị bảo A Kim buông tha cho tôi, tôi thật sự ‘không thẻ gom góp nổi hai triệu!]
Vân Thanh đáp lại một chữ: [Được.
]
Cô đặt ly cà phê xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ngọn đèn đường, một con bướm đêm vỗ cánh đảm vào mạng nhện.
Vân Thanh cắn môi khó giải thích, bấm số gọi Tạ Lãng: “Giao cho anh một nhiệm vụ…”
Trờ chơi, bắt đầu rồi.
Vịnh Crescent.
A Kim dừng xe, nhìn thấy chiếc
BMW màu đỏ của Vân Kiều Kiều đậu ờ đó.
Nhưng người dựa vào đầu xe không phải là Vân Kiều Kiều đang chờ, mà là một người đàn ‘ ông đeo mặt nạ.
“Anh là A Kim?”
“Là tôi, Vân Kiều Kiều nói anh đưa tiền cho tôi?”
Mặc Từ cười chế nhạo, đặt