Vân Thanh có thể cảm nhận ‘được sự tức giận tòa ra từ anh, cô cắn chặt môi dưởi, kìm nén sự oan ức trong lòng.
“Mẹ tôi nằm trong tay Tứ gia, làm phiền anh hãy đối xử tử tế với bà ấy, vậy thì sau này, tôi nghe theo lò’i của anh.
”
Hoắc Cảnh Thảm quả là một người thông minh sắc sảo, nghe thấy câu nói này, đột nhiên anh ta nhớ tới một chuyện.
“Hôm đó ờ bệnh viện, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Lâm Vân Hạc.
”
Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
“Tứ gia dám nỏi, sợ người ta ngheỸAnh yên tâm, chỉ cần mẹ tôi còn ở trong tay anh,’tôi sẽ không dám không nghe lời anh.
”
Hoắc Cảnh Thâm thực sự cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn không giải thích được, thậm chí có chút hối hận.
Hôm đó sao có thể nói chuyện vớ vẩn với lão già Lâm Vân Hạc đó chứ?
Đôi mắt trong veo trước mắt mở ra quá lâu, từ từ đỏ lên.
Anh ta cỏ chút bất lực, buồn cười: “Làm bằng nước, còn định khóc nữa à?”
Giọng điệu gần như nhẹ nhàng,
giống như anh thật sự đang dỗ dành cô vậy.
Vân Thanh lúc đầu không muốn khóc, nhưng mờ mắt quá lâu, làm cô muốn khóc.
Nước mắt bây giờ thực sự đang trảo ra.
“… Hoắc Cảnh Thâm, anh đúng là dồ khốn nạn! Ai kêu anh đến cứu tôi, thay tôi bị đâm chứ”
Được lắm, ngay cả họ tên cũng lôi ra mắng.
Hoắc Cảnh Thâm xoa xoa lông mày, giơ tay ôm lấy sau đầu Vân Thanh ấn người trước mặt.
“Đừng khóc nữa …”
Anh ta thực sự khó chịu khi phụ nũ’ khóc, theo phong cách
thường ngày cùa anh ta, câu cuối cùng nên là – khóc nữa sẽ giết.
Hoắc Cảnh Thám im lặng trong chốc lát, thái dương của anh ta hơi nhăn, có chút khó chịu nói: ■M…Hôm đó tôi nói sai rồi.
”
Tiếng khóc của Vân Thanh nghẹn lại trong cổ họng, ngơ ngác nhìn người đàn ông thân cận, suýt chút nữa cho rằng bên tai mình có gì đó không ổn.
Đại Ma Vương… đang tỏ tình với cô sao?
Cô chưa kịp xác nhận thì Hàn Mặc đã vội vàng đi vào.
Tứ gia…”
Cảnh tượng có chút kỳ lạ trước mắt, làm trự lý Hàn có chút trống rỗng trong lòng, dường như anh
ta đả đến khỏng đúng lúc.
Anh ta mắt hình viên đạn nhắc nhở: “Tứ gia, chúng ta nên đi rồi.
”
Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt làm ‘ngơ, anh ta đưa tay