Sau giờ tan tầm, Ngu Hiểu trở về nhà trọ. Đi qua chợ rau, ghé vào mua một ít rau cần, mấy quả cà chua, thêm một hộp trứng, tính làm món canh trứng đơn giản, còn cá trong tủ lạnh đem ra rã đông, nấu với rau cần, hương vị hẳn là không tệ.
Cúi đầu lẩm nhẩm tính toán, một lúc đã gần về đến nhà. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân ảnh thon dài, đứng tựa ở cửa phòng trọ của cậu.
“Sa Sa Sa … cậu cậu cậu… tới đây làm gì?” Ngu Hiểu lại bắt đầu cà lăm.
“Tiểu Ngư nhi, cậu vừa đi mua đồ ăn hả? Vừa đúng lúc, ta đang đói bụng.” Người kia nhìn túi đồ lỉnh kỉnh trên tay Ngu Hiểu, mắt sáng lên như cái mập phát hiện thấy con mồi.
“Tôi chỉ chuẩn bị có một suất thôi!” Ngu Hiểu vội vàng ôm chặt túi đồ ăn.
“Một suất là đủ rồi, mình ta ăn thôi mà.” Sa Mộ Thần rất vô liêm sỉ nói.
“Thế tôi ăn cái gì?”
Sa Mộ Thần nhìn cậu từ trên xuống dưới, gian trá cười: “Tiểu Ngư nhi, ta thấy cậu gần đây mập lên đấy, thôi đừng ăn nữa, giảm cân đi!”
“…!!! ” Ngu Hiểu hung tợn vung dao chặt lên mặt thớt, tưởng tượng đấy là đầu cá mập đáng ghét. (Hơ hơ ~ đúng nghĩa câu [giận cá chém thớt] luôn nè =)))
“Tiểu Ngư nhi, pha cho ta một ly trà đá.” Từ phòng khách truyền đến một thanh âm du dương, Ngu Hiểu quay đầu trừng mắt nhìn tên cá mập ác bá kia. Hắn đang quay lưng về phía cậu, vừa ăn hạnh đào hôm qua cậu mới đi siêu thị mua, vừa hứng trí bừng bừng xem tiết mục gì đó trên TV, không chút quan tâm đến ánh mắt oán độc của cậu.
“Cậu đi mà pha!”“Ta không biết ấm trà ở đâu …”
Không phải lù lù trên bàn ăn sao? Ngu Hiểu oán hận để dao xuống, xoa tay lên tạp dề, lấy cốc trên bàn rót nước cho hắn.
“Cám ơn.” Cái giọng đại gia, một chút thành ý cũng không có. “Đúng rồi, ta muốn ăn gà rán.”
“Không có!” Ngu Hiểu thực sự muốn bạo phát. Tên gia khỏa này nghĩ mình đang ở khách sạn hay sao mà bày đặt tùy tiện gọi món?
“Rõ ràng ta thấy trong tủ lạnh nhà cậu có thịt gà mà.”
“Đó không phải để cho cậu.”
“Cậu thật sự không làm?”
“Không làm!”
“Được, vậy mai ta lại đến.”
Ngu Hiểu không nhiều lời, lập tức mở tủ lạnh, lấy thịt gà ra để rã đông.
“Cứ thế ngay từ đầu có phải tốt không.” Sa Mộ Thần cười gian, thoải mái ngả người trên sô pha, bắt chéo chân.“À phải, gà chiên phải mềm một chút, đừng làm rắn như lần trước, nhai muốn mỏi răng. Còn nữa … hôm nay đừng có làm món trứng bắc cà chua, ta vừa xử một ca phẫu thuật nội tạng, thấy mấy thứ đỏ đỏ vàng vàng sẽ buồn nôn a.”
Nôn chết luôn càng tốt! Ngu Hiểu lạnh mặt, đập hai quả trứng thả vào bát …
“Oa, sao lại có trứng bắc cà chua?” Làm cơm xong, Ngu Hiểu bưng một loạt bày lên bàn, cái tên đại gia đã ngồi yên vị bên cạnh vừa nhìn thấy đã la lên oai oái.
“Cậu không ăn, tôi ăn.”
“Được được, cậu ăn cậu ăn, tôi không thèm tranh với cậu.” Sa Mộ Thần đại khái cũng biết oán niệm của cậu đã chất lên tới đỉnh rồi, không trêu chọc nữa, nhanh chóng thưởng thức đồ ăn trên bàn. Hắn hình như rất đói bụng, ăn như lang thôn hổ yết. Sa Mộ Thần nói vừa mới làm xong phẫu thuật, chắc thể lực tiêu hao rất nhiều đi.
“Nhà cậu rõ ràng lái xe có một chút là đến, mắc gì không quay về, lại còn đi ngược đường đến ăn tranh với tôi?”
“Bổn đại gia thích thế.” (đến câu này thì đúng là hết đường cãi … cùn rồi =.=!)
“…….” Ngu Hiểu thực sự không hiểu, mà cũng thực sự ghét cái kiểu hắn lâu lâu lại xuất quỷ nhập thần đến [ăn rình]. Một tháng kiểu gì cũng có vài lần thế này, Sa Mộ Thần xuất hiện ở nhà trọ của cậu, mang giọng điệu cường hào ác bá ra mà đòi đồ ăn hắn thích. Ngu Hiểu không làm không được, bằng không hắn sẽ chây lỳ có đuổi cũng không đi.
Thiên hạ sao lại có người vô sỉ đến thế hả? Nếu còn đang ở xã hôi chiếm hữu nô lệ, hắn rõ ràng là một bạo quân a! Bằng không sao đến giờ cậu vẫn bị hắn ức hiếp chứ? Là do hai người cùng lớn lên ở một xã khu, hai bà mẹ lại có chút quan hệ thân thiết? Phải biết rằng bình thường, hai người thậm chí còn không tính là bằng hữu, sau khi tốt nghiệp quốc trung cũng chẳng còn liên hệ gì với nhau nữa.
Thật sự là người không biết xấu hổ thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi a!
Kỳ thực Ngu Hiểu không phải người keo kiệt, lại càng không vì mấy trò đùa dai con nít mà ghi hận đến giờ. Chỉ là cậu rất hiểu thói hư tật xấu của tên gia khỏa này, Sa Mộ Thần là kẻ hai mặt điển hình nhất mà đời cậu từng gặp qua, lại còn quen bỏ đá xuống giếng, trong ngoài bất nhất!
Với người trước một kiểu, với người sau lại một kiểu khác, [Gặp quỷ thì nói chuyện ma, gặp Phật lại lôi kinh ra giảng] chính là câu kinh điển nhất có thể dùng để tổng kết về con người này. Ở trước mặt trưởng bối, Sa Mộ Thần tỏ ra tao nhã hữu lễ, cung kính trầm ổn, ai cũng khen ngợi. Người có con gái thì hận không thể lập tức đem con gả cho hắn, không có con gái thì ước gì con mình được như hắn, còn với hậu bối, tính cách của hắn lại ác liệt táo bạo, không hợp ý hắn một chút liền bị hắn khiêu khích châm chọc, y chang bạo quân thời cổ đại.
Có điều Sa Mộ Thần trời sinh có tài ăn nói, lại độc ác có thừa, uốn ba tấc lưỡi lừa chết người cũng không cần đền mạng. Gặp đúng người ăn nói chậm chạp như Ngu Hiểu, hắn chỉ cần ba xạo một hồi là có thể khiến cậu một hơi cũng không tiếp được. Rõ ràng là hắn sai mà vẫn có thể cãi trắng thành đen, chỉ hươu mà bảo là ngựa. Ngu Hiểu căn bản không phải đối thủ của hắn, cho nên vừa thấy hắn, hệ thống phòng thủ tự nhiên đồng loạt khai hỏa.
“Kỳ thật, hôm nay là mừng đại thọ năm mươi tuổi của ông già ta …” Sa Mộ Thần cắn một miếng thịt gà.
Là sinh nhật ba hắn? Ngu Hiểu giật mình, dừng đũa: “Vậy sao cậu không về cùng dự sinh nhật với ba cậu?”
“Dự làm gì? Trâu già khoái gặm cỏ non, lão già này giờ đã có mùa xuân thứ hai rồi, ta mà chen vào chắc chắn không hợp, chỉ tổ khiến họ ăn không thoải mái, có để làm gì đâu.” Sa Mộ Thần nhún vai.
So với Ngu Hiểu thì gia đình của Sa Mộ Thần cũng không thể coi là hạnh phúc. Khi học quốc trung, cha mẹ hắn ly hôn. Về sau Ngu Hiểu nghe mẹ nói lại, cha mẹ Sa Mộ Thần đều có tình nhân bí mật, nhưng bên ngoài lại sắm vai cặp vợ chồng ân ái hạnh phúc, cho nên khi mọi chuyện bùng nổ, hàng xóm cũng như cha mẹ Ngu Hiểu đều thực sự giật mình bất ngờ.
Khi đó Ngu Hiểu còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện đều không có ấn tượng. Duy nhất trong trí nhớ, là hình ảnh nhìn từ rất xa, mẹ của Sa Mộ Thần lên xe rời đi, Sa Mộ Thần vẫn đuổi theo sau bà khóc thảm, đau khổ cầu xin bà đừng đi, mà bà ngay cả quay đầu lại một chút cũng không …
Khi đó mẹ Ngu Hiểu cực kỳ thương cảm với hắn, đêm đó cố tình gọi hắn qua cùng ăn cơm, còn chuẩn bị cả một bàn đồ ăn mà hắn thích, đương nhiên không phải do bà tự làm mà là đi mua về.
Tối hôm đó, Sa Mộ Thần im lặng đến thần kỳ, không có khi dễ Ngu Hiểu mà là một mực im lặng cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, cố gắng và cơm, cứ như muốn mang cả khuôn mắt nhỏ nhắn úp vào trong chén. Sau đó, mẹ của Sa Mộ Thần nhanh chóng tái hôn, sống ở nước ngoài. Sa Mộ Thần sống cùng ba, từ đó về sau Ngu Hiểu không gặp lại mẹ hắn nữa.
“Tiểu Ngư, đồ ăn cậu làm rất có hương vị của mẹ ta.”
Ngu Hiểu giật mình, phải chăng bởi vì trong đồ ăn cậu làm có hương vị của mẹ hắn nên hắn mới thi thoảng đến ăn trực?
“Tiểu Ngư nhi, nghe nói cậu cùng Vương Tử gì đó luôn như hình với bóng, lúc nào cũng thấy đi cùng nhau. Thế nào, tiểu cúc hoa của cậu có còn “zin” không vậy?”
“Phụt …” Toàn bộ cơm trong miệng Ngu Hiểu văng ra ngoài.
“Êu … bẩn quá đi …” Sa Mộ Thần lanh tay lẹ mắt ôm lấy đĩa thịt gà trên bàn.
“Cậu cậu cậu … nói bậy cái gì a … cái … cái gì mà như hình với bóng … cái gì mà tiểu cúc hoa…” Ngu Hiểu lại bắt đầu cà lăm, càng gỡ càng rối.
Sa Mộ Thần chặt chẽ nhìn câu, không cười, trên mặt cũng không có hàm ý châm chọc, chỉ là nhìn chăm chú. Lúc bắt đầu Ngu Hiểu còn giải thích lung tung, nào là cậu cùng Vương Tử chỉ là bạn, nhưng ánh mắt của Sa Mộ Thần lại sâu thẳm đến khó chống đỡ, không phải là cậu sợ sự uy nghiêm trong đó, chỉ là càng nói lại càng cảm thấy chột dạ …
“Tôi cùng anh ấy chỉ là bạn, chẳng lẽ tôi không thể có bạn sao?” Cuối cùng Ngu Hiểu cứng đơ phun ra một câu như vậy.
“Tiểu Ngư nhi, ta vẫn thấy rất kỳ lạ, cậu đến giờ còn chưa có bạn gái, bình thường cũng không xem mấy cái tạp chí xxx, trên đường thấy mỹ nữ cũng không thèm nhìn theo, chẳng có động tĩnh gì. Trước đây ta không nghĩ cậu có vấn đề, chỉ là còn chưa hiểu chuyện thôi, giờ xem ra, cậu đã sớm lên [Brokeback mountain] rồi!”
Khóe mắt Ngu Hiểu run lên, vô lực nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu!”
“Vậy Vương tử kia, anh ta thế nào?”
“Tốt hơn so với cậu.”
“Cậu thích anh ta lắm sao?”
“Tôi chỉ coi anh ta là bằng hữu.”
“Vậy anh ta thích cậu sao?”
“Anh ta cũng chỉ coi tôi là bằng hữu!”
“Hai người thật sự không xxx?”
“Tin hay không tùy cậu, không còn sớm nữa, cậu mau về đi.”
Ngu Hiểu cuối cùng nhịn hết nổi, hạ lệnh trục khách. Lần này Sa Mộ Thần không có càn quấy, trái lại rất thoải mái vỗ mông đứng dậy. Tới cửa, hắn dừng lại, quay đầu nói: “Tiểu Ngư nhi, nghe ta khuyên một câu. Thế giới rông lớn này